4. Sân khấu - What I've been looking for
Ba giờ kém mười lăm phút chiều ngày thứ năm, Lana lững thững
rời thư viện để đến phòng hòa nhạc của trường. Cô di chuyển một cách chậm chạp,
đôi tai bịt kín bằng tai nghe, miệng lẩm bẩm một bài hát nào đó. Lana hoàn toàn
tập trung vào thế giới của bản thân mình mà không để ý rằng có một chàng trai
tóc nâu đang vô cùng lén lút theo dõi
cô.
Khi Lana đến phòng hòa nhạc thì cô Darbus cùng với các thành
viên câu lạc bộ kịch nghệ đã ngồi ở đó. Sharpay hào hứng vẫy tay với Lana trong
khi Ryan thì trao cho cô một nụ cười. Lana lựa một chỗ ngồi ở lưng chừng, không
hề ngồi gần với các thí sinh đăng ký thử giọng. Điều này khiến cho những thành
viên mới và học sinh năm nhất ở đây cảm thấy rất ngạc nhiên. Cô Darbus cũng
nhận thấy sự xuất hiện của Lana, nhưng chỉ lườm cô một cái trước khi bắt đầu
cất giọng.
“Chào mừng các em đến với buổi thử giọng cho vở nhạc kịch mùa
xuân của Câu lạc bộ Kịch nghệ. Tại sân khấu này, các em sẽ được đến với một thế
giới hoàn toàn khác, nơi các em được hóa thân vào thế giới khác, trở thành
những con người khác nhau. Có thể hôm nay, các em được chọn hoặc không, nhưng
cô hi vọng, các em sẽ không vì kết quả buổi thử giọng mà mất đi tình yêu với
sân khấu nhạc kịch này.”
Cô Darbus nhấn mạnh và lại đưa mắt nhìn Lana. Cô chỉ biết cười
trừ mà không biết làm gì hơn.
“Được rồi, bắt đầu với thí sinh số 1. Alicia Stones, năm nhất.”
Một cô bé ngắn rụt rè bước lên sân khấu. Hình như cô bé chưa
bao giờ đứng trên sâu khấu một mình thì phải. Lana nhận thấy Alicia đang rụt
cổ, điều đó khiến cô bé càng nhỏ con hơn trên cái sân khấu rộng rãi này.
“…It’s hard to believe…”
Alicia bị lỡ nhịp khi bắt đầu vào bài hát. Điều này khiến cô
Darbus hơi lắc đầu. Dần dần, sự lo lắng càng ngập tràn trong không gian của
khán phòng khi Alicia lên nốt cao.
“Cảm ơn em.” Cô Darbus nói khi Alicia chật vật hoàn thành phần
thi thử giọng của mình. Cô bé òa khóc và chạy xuống sân khấu. “Thí sinh tiếp theo,
Thomas Williams, năm hai.”
Thí sinh tiếp theo vào rất đúng nhạc, nhưng…. Đúng vậy, chỉ một
chữ nhưng thôi, Thomas không thuộc lời bài hát. Cứ chốc chốc cậu ta lại phải
liếc nhìn lòng bàn tay mình. Cô Darbus bắt đầu mất dần sự kiên nhẫn của mình.
Từ đằng xa mà Lana cũng nhận thấy sự hắc ám trong không khí xung quanh cô
Darbus bắt đầu tỏa ra.
“Cảm ơn em. Thí sinh tiếp theo, Chelsea Millers, năm ba.”
Chelsea bước lên sân khấu một cách vô cùng tự tin. Tuy nhiên,
cô nàng lại sử dụng kiểu hát opera chẳng hề hợp với một vở nhạc kịch tại trường
trung học. Lana cố nín cười. Đúng lúc này, một ai đó ngồi xuống cạnh Lana. Cô
rời mắt khỏi sân khấu và quay sang bên cạnh nhìn.
“Xin chào. Cậu tính tham gia thử giọng à?” Lana ngạc nhiên khi
nhận ra người ngồi bên cạnh mình là ai.
“Không.” Chàng trai tóc nâu mỉm cười. “Mình chỉ tò mò về buổi
thử giọng của Câu lạc bộ Kịch nghệ thôi. Còn cậu thì sao?”
“Mình muốn xem thành quả
của mình.” Lana đáp. “Mình tưởng hứng thú của các thành viên đội bóng rổ thì
chỉ xoay quanh bóng rổ thôi chứ?”
“Ai nói với cậu như thế vậy?” Chàng trai phì cười. Tiếng cười
ấy không to lắm, nhưng lại khiến vị giám khảo đáng yêu như cô Darbus càng bực mình. Cô quay phắt lại nhìn về phía
Lana đang ngồi và gửi cho Lana một cái nhìn nhiều ý nghĩa.
“Tụi mình nên trật tự hơn.” Lana nói qua kẽ răng. “Đây là thánh
địa của cô Darbus.”
“Được thôi.” Chàng trai nhún vai. Rồi cả hai cùng hướng mắt
nhìn về phía sân khấu.
“Cảm ơn em. Thí sinh tiếp theo, Bella Gonzalez, năm hai.” Cô
Darbus cắt ngang phần thi thử giọng của một thí sinh mà nãy Lana không để ý. Cô
nàng Chelsea năm ba thì đang ngồi dưới khán đài và có vẻ hậm hực.
“Cảm ơn em. Thí sinh tiếp theo….” Liên tục các màn trình diễn kì lạ khiến cho kẻ ngoại đạo như chàng
trai đang ngồi cạnh Lana đây cũng phải rùng mình. Cậu nghiêng người và thầm thì
với Lana.
“Câu lạc bộ Kịch nghệ có vẻ thê thảm quá.”
“Từ từ, họ đang chuẩn bị lên sâu khấu rồi.” Lana đáp lời. Và
ngay khi cô vừa dứt lời thì hai chị em nhà Evans đứng dậy.
Lúc này, trên sân khấu, Kelsi Nielsen vội vã hỏi Sharpay, “Hai
bạn hát ở tông nào vậy?”
“À, tụi này có bản phối riêng rồi.” Sharpay trả lời một cách
tùy ý.
It's hard to believe
That I couldn't see
You were always there beside me
That I couldn't see
You were always there beside me
Thought I was alone
With no one to hold
But you were always right beside me
With no one to hold
But you were always right beside me
And this feelings like no other
I want you to know
I want you to know
I've never had someone
That knows me like you do
The way you do
I've never had someone
As good for me as you
No one like you
So lonely before I finally found
What I've been looking for…
That knows me like you do
The way you do
I've never had someone
As good for me as you
No one like you
So lonely before I finally found
What I've been looking for…
~What I’ve been looking for – High School
Musical ~
“Ừm, cậu thấy sao?” Khi phần thi
thử giọng của Sharpay và Ryan vừa kết thúc, Lana bất ngờ lên tiếng hỏi. Chàng
trai ngồi bên cạnh cô hơi lưỡng lự một chút, rồi cậu nói.
“Nó khá là… đặc biệt.” Chàng
trai cố gắng lựa lời để nói. Cậu lờ mờ nhận thấy mối quan hệ hết sức đặc biệt
giữa cô gái ngồi bên cậu đây và hai chị em sinh đôi nhà Evans.
Lana bật cười khi nghe thấy câu
trả lời ấy. “Thêm một chút Jazz sẽ làm cho bài hát vui vẻ hơn.” Coo nháy mắt
với người ngồi bên, “Chưa kể Jazz đang là mốt đó.”
“Vậy sao?” Chàng trai hoàn toàn
tiếp lời theo bản năng. Cái nháy mắt tinh nghịch của Lana là điều tuyệt nhất
cậu nhận được trong ngày hôm nay đấy.
“Đúng thế.” Lana gật đầu. Dường
như cô không mấy quan tâm đến chuyện người bên cạnh có hiểu điều cô muốn nói
hay không. Lana đơn giản là cần một người để nói chuyện thì đúng hơn.
Lúc này, cô Darbus cầm tập giấy
đăng ký và rà lại một lượt. Cô nhìn về phía Lana đang ngồi và hơi nhướn mày.
Nhưng Lana chưa kịp truyền đạt điều muốn nói tới cô Darbus thì giọng của Ryan
vang lên trên sân khấu.
“Lana White, cậu có muốn thử
giọng cho vở nhạc kịch mùa xuân không?”
“Mình?!” Lana chỉ tay vào bản
thân. “Tiếc quá, mình lỡ không đăng ký trước rồi. Mình chỉ đến xem buổi thử
giọng thôi. Đây là một buổi thử giọng công khai…”
“Lên sân khấu đi, trò White.” Cô
Darbus lên tiếng cắt ngang lời Lana. “Đây là một buổi thử giọng công khai nên cô chấp nhận cả những
người không đăng ký trước.”
Lana ngạc nhiên nhìn cô Darbus.
Có vẻ tình cảm của cô Darbus dành cho cô nhiều hơn những gì mà Lana có thể nghĩ
tới. Cô quay sang nhìn người bên cạnh, “Cậu có muốn lên cùng mình không?”
“Được thôi.” Chàng trai ngay lập
tức đồng ý mà chẳng cần cân nhắc lấy một giây.
“Vậy đi thôi.” Lana bật cười và
dẫn đầu lên sân khấu. Trên đường đi, cô khẽ hỏi chàng trai. “Cậu có chắc muốn
thử giọng không? Giờ hối hận vẫn còn kịp đấy.”
“Mình không hối hận chuyện mình
đã quyết định.” Chàng trai nói như thế với Lana.
Lana gật đầu khi nghe thấy vậy,
rồi bước đến bên chỗ của Kelsi Neilson và chiếc đàn piano. “Cậu cho mình mượn
một chút nhé.”
“Ơ…. Được…” Kelsi trả lời và ngạc
nhiên khi nhìn thấy Lana đưa bản phổ nhạc chính cho chàng trai tóc nâu.
Tiếng dạo piano vang lên, nhẹ
nhàng và thắm thiết. Nó khác hẳn với bản phối ban nãy của chị em nhà Evans. Nó
cũng khác với bản nhạc phổ gốc của Kelsi. Cô bạn rụt rè nhìn về phía Lana, cảm
thấy như lần đầu tiên nhìn thấy Lana vậy.
… So good to be seen
So good to be heard
Don't have to say a word
So good to be heard
Don't have to say a word
For so long I was
lost
So good to be found
I'm loving having you around
So good to be found
I'm loving having you around
This feeling's like
no other
I want you to know
I want you to know
I've never had
someone
That knows me like you do
The way you do
I've never had someone
As good for me as you
No one like you
So lonely before, I finally found
What I've been looking for…
That knows me like you do
The way you do
I've never had someone
As good for me as you
No one like you
So lonely before, I finally found
What I've been looking for…
~What I’ve been
looking for – High School Musical ~
Tiếng piano ngân nga trong khán
phòng. Những thí sinh đã thử giọng và cả các thành viên của câu lạc bộ đều hơi
ngạc nhiên, họ lặng yên lắng nghe. Một cám xúc kỳ quái nào đó len lỏi trong tâm
trí của mọi người. Thậm chí Kelsi còn đang tự hỏi, tại sao Lana không tham gia
Câu lạc bộ Kịch nghệ.
Tiếng vỗ tay của Ryan và Sharpay
vang lên, phá vỡ sự tĩnh lặng trong khán phòng. Rồi đồng loạt mọi người đều vỗ
tay, như thể họ vừa chứng kiến một màn biểu diễn chính thức vậy. Cô Darbus hơi
mỉm cười.
“Tốt lắm, White. McGarrett. Các
em cũng sẽ nhận được kết quả buổi thử giọng vào tuần sau.” Câu nói của cô
Darbus khiến tất cả mọi người choàng tỉnh khỏi giấc mộng mơ màng mà hai thí
sinh tình cờ ấy mang lại.
Sharpay vui vẻ chạy đến chỗ của
Lana và nói, “Tuyệt vời, chúc mừng cậu, Lana.” Câu nói của cô nàng tóc vàng
khiến mọi người ngạc nhiên hơn cả những gì cô Darbus vừa tuyên bố, chủ tịch Câu
lạc bộ Kịch nghệ Sharpay biết tỏ rõ thiện ý với một nữ sinh xinh đẹp và tóc vàng như thế từ lúc nào
vậy.
“Tôi vẫn chưa thông báo kết quả
mà, Evans.” Cô Darbus bật cười. Rồi cô hỏi lại. “Tôi xin hỏi, còn có ai muốn
thử giọng cho vở nhạc kịch mùa xuân không?” Cô hơi ngừng một chút, và ném ánh
mắt nghi ngờ về phía cuối khán phòng. Nhưng ngoài cô Darbus ra thì chẳng ai chú
ý về hướng ấy. “Có ai không? Không có à, tốt lắm, tôi tuyên bố buổi thử giọng
cho vở nhạc kịch mùa xuân kết thúc ở đây.”
Cô Darbus tắt đèn làm việc, và ra về. Lana chào
tạm biệt với Sharpay và Ryan, rồi cùng chàng trai tóc nâu ra ngoài. Chỉ còn
mình Kelsi Neilson ngồi thu dọn những bản nhạc phổ của mình. Và, buổi thử giọng
mùa xuân của trường Trung học phía Đông dường như đã kết thúc như thế...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét