25/3/18

[Ngôn tình/Đồng nhân High School Musical] Tôi ở trường Trung học Phía Đông (2)

2. Bạn học mới - New Semester & A New Girl




Đối với học sinh, mỗi ngày đi học là một ngày dài đằng đẵng, và mỗi ngày nghỉ thì lại trôi nhanh như tên lửa. Điều đó là chân lý mà chắc tất thảy học sinh của trường Trung học Phía Đông cùng công nhận trong ngày đầu tiên đi học trở lại sau kỳ nghỉ Đông. Hôm nay, Lana không đi xe buýt đến trường nên Taylor đang mải mê tìm kiếm cô bạn thân của mình trong đám đông. Rồi thay vì tìm thấy Lana White, Taylor lại gặp ngay một vài thành viên chủ chốt của Câu lạc bộ Hóa học. Và thế là hành trình tìm kiếm bạn thân đã được thay thế bằng công cuộc bổ não về chiến thuật cho các thành viên khác. Nói cho cùng thì sau suốt hai mươi ngày nghỉ, Taylor mới có cơ hội được diễn thuyết về kế hoạch được cân nhắc kỹ lưỡng của mình mà.

Bước xuống xe buýt sau Taylor là Troy, đội trưởng đội bóng rổ của trường Trung học Phía Đông. Ngay khi vừa xuống xe, anh chàng liền nhận được cái ôm đầy thân thiết của đội phó, cũng là chiến hữu chí cốt của mình - Chad Danforth.

“Chào mừng trở lại với Trung học Phía Đông.” Chad nói như thế. “Mùa giải mới sẽ bắt đầu sớm thôi. Và chúng ta sẽ đưa Mèo Hoang tiến tới trận chung kết trong năm nay.” Anh chàng đưa ra lời tiên đoán một cách đầy tự tin.

“Được. Nếu tất cả chúng ta đều cố gắng hết sức.” Troy nhếch miệng cười, làm cho trong mắt của vài ba cô nàng ở đội cổ vũ nổi lên trái tim hồng phấn.

“Không có gì là không thể.” Chad vui vẻ nói. “Năm nay chúng ta có đội trưởng tốt nhất,” anh chàng lém lỉnh vỗ vào vai Troy, “có hậu vệ tốt nhất thành phố,” Chad tự tin ưỡn ngực, “và thậm chí còn có Tiên phong chính tốt nhất của toàn bang và được lên bản tin thể thao của thành phố,” anh chàng khoác tay lên vai chàng trai tóc nâu vẫn đang đi bên cạnh hai người họ từ nãy tới giờ, “chưa kể là toàn đội cũng đang có tinh thần siêu tốt.” Cuối cùng, Chad kết luận. “Thế nên vào trận chung kết chính là mục tiêu của năm nay.”

“Cậu thấy sao, Robin?” Troy bật cười trước những lý lẽ của anh bạn. Chàng trai tóc nâu lúc này mới lên tiếng.

“Làm hết sức thôi.”

“Ây dà, anh bạn, cậu nói thêm mấy câu thì có chết ai. Từ ngày vào Cấp 3, cậu nói ít đi hẳn đấy.” Chad bỏ qua Troy để hướng sự tập trung cho cậu bạn ở phía bên trái của mình. “Cậu cứ thế này thì mãi chẳng có cô nàng nào để ý đâu.”

“…” Robin không hề lên tiếng nữa, để mặc cho Chad vẫn đang liến thoắng bên tai mình. Thực ra, chàng trai tóc nâu mang tên Robin McGarret này hoàn toàn không phải là một người ít nói. Thậm chí anh chàng đã từng là thành viên của Câu lạc bộ Thuyết trình và Phản biện thời Cấp 2. Nhưng… đúng, chỉ một chữ nhưng mà thôi.



Lana đang đứng trước tủ để đồ của mình và lựa chọn sách vở cho ngày hôm nay. Ngay bên cạnh tủ của Lana, bằng một sự tình cờ đến kỳ diệu nào đó, là tủ để đồ của Sharpay Evans. Có lẽ bởi thế mà hầu hết mọi người chẳng lấy làm ngạc nhiên khi thấy thi thoảng Sharpay và Lana trao đổi với nhau vài lời ở bên tủ đồ. Tuy nhiên, mọi người chắc chắn sẽ ngạc nhiên khi nghe cuộc thảo luận của hai người họ lúc này.

“Cậu đã xem bài hát mới mà mình gửi hôm qua chưa?” Sharpay hỏi với giọng hết sức vui vẻ.

“Rồi, mình gửi bản phối cho cậu sáng sớm nay trước khi ra khỏi nhà rồi đó.” Lana đáp lời. Ngay lập tức, cô nhận được một cái hôn nồng nhiệt trên má đến từ cô nàng mê sân khấu kia.

“Cậu là tuyệt nhất.” Sharpay tán dương rồi bắt đầu tìm kiếm tai nghe để nghe thử bản phối mới.

“Mình biết.” Lana mỉm cười và nhún vai tỏ vẻ chuyện này cũng thường thôi. Cô không hề biết rằng hành động của mình và Sharpay đã lọt vào trong mắt của Taylor, người vẫn đi tìm cô từ lúc đến trường tới giờ.

Chuyện quái gì đang diễn ra thế nhỉ? Taylor nghĩ ngợi trong đầu như thế. Từ bao giờ thì Lana bắt đầu qua lại với bọn bên Câu lạc bộ Kịch nghệ? Không, không đúng, Lana từng là người của Câu lạc bộ Kịch nghệ. Nhưng sao cậu ấy có vẻ thân thiết với đồ chảnh chọe như Sharpay thế nhỉ? Một loạt những suy nghĩ ngổn ngang hiện lên trong đầu của cô nàng. Trong một giây phút mà mọi thứ như đứng lại, Taylor chợt cảm thấy băn khoăn. Cô nàng có cảm giác như Lana chưa kể với cô về mối quan hệ với Sharpay. Cô nàng có cảm giác như Lana đang che giấu điều gì đó mà cô nàng chẳng hề hay biết. Và nói thực là Taylor ghét cái cảm giác này. Với một người cầu toàn như cô nàng thì mọi chuyện cần nằm trong dự kiến của cô. Chứ không phải như điều mà cô vừa chứng kiến.

Taylor quyết định lại gần chỗ Lana sau khi Sharpay đã đeo tai nghe và rời đi. “Hey, Lana, kỳ nghỉ của cậu thế nào?”

“Chào cậu, Taylor.” Lana rời mắt khỏi tủ đồ và phát hiện ra cô bạn thân đã đứng bên cạnh mình từ bao giờ. “Tối hôm qua cậu cũng hỏi mình câu đó.”

“Ờ, mình biết. Nhưng có phải có chuyện gì cậu chưa kể với mình không?” Taylor dò hỏi. Nhưng Lana tinh tế mọi ngày hôm nay đã đi mất. Cô không hề nhận ra ẩn ý trong câu nói của Taylor và trả lời.

“Thì như mọi năm thôi.” Lana nhún vai. “Bố mẹ mình tổ chức tiệc cuối năm với một vài người bạn. Mình toàn đi theo bố mẹ ấy.”

“Vậy thôi sao?” Taylor nhướn mày.

“Ừ. Thế thôi.” Lana cười cười một cách hiền lành. Nhưng rồi Lana-tinh-tế đã kịp thời quay trở lại khi nhìn thấy cái nhướn mày và ánh mắt hơi không hài lòng của Taylor. “Cậu hỏi luôn là cậu muốn biết chuyện gì đi. Nhanh hơn đó.”

“Nãy Sharpay với cậu nói gì mà vui vẻ thế? Cậu ta rảnh rỗi tán gẫu với mọt sách như tụi mình à?” Taylor cuối cùng cũng không thể nhịn được và hỏi.

“Không, Sharpay nhờ mình một việc, mình giúp cậu ấy và cậu ấy cảm ơn thôi.” Lana trả lời. Hoàn toàn đúng với sự thật theo một cách nào đó, nhưng lại hoàn toàn che giấu một số chi tiết quan trọng. Tuy nhiên, câu trả lời đó của Lana cũng đủ làm Taylor thỏa mãn.

“Làm hộ bài tập?” Taylor chợt thốt ra, làm Lana muốn phì cười.

“Không. Việc khác. Cũng không quan trọng lắm. Và chẳng liên quan gì đến học hành hết.” Lana đảm bảo một cách nghiêm túc với cô con gái của hai vị luật sư ở văn phòng luật nổi tiếng nhất cái thành phố Albuquerque này. Ờ, có lẽ bởi là con gái của Luật sư nên Taylor luôn vô cùng ghét việc gian lận, nhất là gian lận chuyện học hành. Vậy nên Lana mới buộc lòng phải tỏ ra nghiêm túc đến như vậy.

“Ờ, thôi bỏ qua.” Taylor quyết định nếu chuyện giữa Sharpay và Lana, chính xác hơn là chuyện Sharpay nhờ Lana nhỏ nhặt tới mức bạn thân của mình chẳng thèm kể với cô nàng, thì cô cũng chẳng cần thiết phải đào sâu làm gì. “Chiều nay, ba giờ, buổi họp đầu tiên cho Câu lạc bộ Hóa học trong kỳ này. Cậu nhớ đến đúng giờ đấy.”

“Được rồi, mình biết. Mà cậu nghe tin gì chưa?” Lana chợt nhớ ra một chuyện mà một người bạn ở thành phố New York đã kể cho mình. “Cậu biết nữ sinh nào tên Gabriella Montez không?”

“Gabriella Montez? Tên quen lắm. Nhưng là ai thế?” Taylor ngạc nhiên hỏi khi thấy Lana đề cập đến.

“Bạn mình ở New York có kể là ở trường cậu ấy có một nữ sinh kiểu rất khá mấy môn khoa học tên như thế mới chuyển từ trường của cậu ấy đi. Nghe đồn là chuyển tới New Mexico của chúng ta.” Lana nổi hứng tò mò.

“Và?” Taylor lại nhướn mày.

“Và nếu bạn Montez đó mà chuyển tới bất kỳ trường nào ở cái thành phố Albuquerque ngoài trường mình, thì vụ thi Mười môn phối hợp năm nay hơi bị mệt đấy.” Lana giả vờ thở dài và tỏ ra sầu não như thể nếu Gabriella Montez mà không chuyển đến trường của chúng ta là cả một tổn thất to lớn.

“Thật đấy à?” Taylor tỏ vẻ hơi nghi ngờ. Vì dù sao cô cũng chưa nhớ ra đã nghe thấy tên của cô nữ sinh này ở đâu.

“Ừ, nhớ vụ giải thưởng Mendeleev năm ngoái không?” Lana hỏi Taylor.

“Cái giải thưởng mà chỉ trao cho mười người mỗi bang đó đúng không?” Taylor gật gù. Dù năm ngoái, cả cô nàng và Lana đều chưa đủ điều kiện để xét giải thì Taylor vẫn hơi tiếc khi họ không được vào danh sách.

“Đúng. Và bạn Montez đó là một trong mười người đạt giải của bang New York.” Lana đưa ra câu trả lời quyết định.

“Cậu nói thật hay đùa đấy?” Taylor sửng sốt. Nếu là năm ngoái thì nghĩa là hoặc Montez vừa đủ mười lăm tuổi để được xét giải, hoặc là cậu ấy phải cực kỳ xuất sắc và sáng tạo ra được cái gì đó rất đặc biệt. Nhưng đến cả Lana cũng chỉ là nghe đồn được chuyện Gabriella chuyển đến New Mexico mà thôi. Tuy nhiên, Taylor vẫn nói với vẻ hy vọng. “Nếu cậu nghe đồn là đúng thì thật tuyệt khi bạn Gabriella Montez đó chuyển đến trường mình. Đội mình sẽ ăn chắc ở cuộc thi Mười môn phối hợp năm nay luôn”

“Đúng đó. Từ lúc biết tin ấy là mình chỉ mong bạn đó đừng chuyển đến trường Phía Tây. Năm nay chúng ta gặp họ ngay từ vòng loại.” Lana đồng tình. Và đúng lúc này, tiếng chuông vào lớp vang lên. Taylor và Lana nhanh chóng trở lại chỗ của mình. Tuy nhiên, cả hai cô gái cũng như toàn bộ các thành viên trong lớp vẫn tiếp tục cố gắng trò chuyện cho đến tận giây phút cuối cùng. Ngoại trừ chàng đội trưởng đội bóng rổ - Troy Bolton, chẳng ai nhận ra được rằng có một cô gái lạ mặt mới xuất hiện trong lớp của họ.



Troy Bolton hơi ngờ ngợ khi thấy một nữ sinh lướt qua trước mắt mình. Tuy nhiên, như mọi lần, cô Darbus nhanh chóng bước vào lớp khi chuông vừa reo lên. Troy lần tay xuống túi quần để tìm điện thoại. Cậu biết hành động mình sắp làm có vẻ hết sức ngu ngốc. Nhưng cậu quyết định làm như thế. Cậu cần xác định suy nghĩ của mình liệu có đúng hay là không.

Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên ngay khi cô Darbus vừa bắt đầu bài giảng của mình. Một loạt học sinh nhanh chóng sờ đến điện thoại của mình, trong đó phải bao gồm cả Taylor, Lana, Sharpay, Ryan, Chad, Troy, Robin và gương mặt lạ mới xuất hiện trong phòng học, đều rút điện thoại của mình ra để kiểm tra. Ngay lập tức, chiếc xô hồng huyền thoại của cô Darbus xuất hiện. Cô đưa nó đi một vòng quanh lớp và tịch thu điện thoại của hầu hết mọi người, đồng thời kèm theo một bài giáo huấn hết sức nghiêm túc về tác hại của di động trong lớp học. Sau khi xong xuôi, cô đi đến một kết luận.

“Và cuối cùng, xin mời tất cả các bạn sở hữu điện thoại đang nằm trong tay tôi đây, chiều nay, ba giờ, đến phạt lao động tại câu lạc bộ Kịch nghệ.” Ngay lập tức, Sharpay đưa tay lên, nhưng cô Darbus lắc đầu. “Kể cả hai em, chủ tịch và phó chủ tịch mới của câu lạc bộ.” Câu nói ấy khiến Sharpay hơi bĩu môi còn Ryan thì quyết định ngậm chặt miệng.

“Nhưng thưa cô, chiều nay, đội bóng….” Chad lên tiếng phản bác, nhưng chưa nói được gì thì đã bị cô Darbus ngắt lời.

“Kể cả đội bóng cũng không ngoại lệ.” Tuyên bố của cô khiến cỡ chừng bảy tám thành viên thuộc đội bóng rổ đang ngồi trong lớp phải thở dài. Buổi tập đầu tiên sau kỳ nghỉ đông mà cả đội trưởng, đội phó và quân sư đều không có mặt thì họ phải làm sao đây. “Và tôi tin rằng em sẽ làm quen được một số người bạn mới ở trường Trung học Phía Đông trong buổi phạt, bạn Gabriella Montez.”

Cô Darbus vừa dứt lời thì Troy siết chặt cây bút trong tay mình. Khóe môi của cậu hơi nhếch lên một chút thôi nhưng cũng đủ để thấy cậu đang hết sức vui vẻ, mặc cho sự thật là cậu vừa mới bị phạt. Ngồi phía sau cậu, cô gái mới tới ở hàng cuối cũng nở một nụ cười nhẹ. Còn Lana White và Taylor McKessie thì hứng khởi trao nhau những cái nhìn đầy ý nghĩa.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét