29/3/18

[Fanfic - NonSA - Umji (Gfriend)/Changsub (BTOB)] Phía sau sân khấu (9)


9. Lễ trao giải


Ngày 19 tháng Mười một năm 2016, sân bóng chày Gocheok Sky Dome đón tiếp gần hai vạn giả đến để tham dự lễ trao giải cuối năm của bảng xếp hạng nhạc số số 1 ở Hàn Quốc – Melon Music Award. Cánh báo chí cũng đã có mặt từ sớm để đưa tin về sự kiện này. Tuy nhiên, Changsub cùng với các thành viên của BTOB hôm nay lại chẳng hề có mặt ở đây. Changsub không lấy làm tiếc lắm khi không tham dự lễ trao giải này, dù anh chàng trưởng nhóm của BTOB đang ngồi bên cạnh anh đây lại đang tỏ vẻ tiếc nuối vô cùng.

“Hôm nay, cả BLACKPINK lẫn TWICE đều có mặt đó.” Eunkwang nói với vẻ tiếc rẻ hết sức buồn cười. Peniel xoa cái đầu tròn và ngồi xuống cạnh anh chàng.

“Anh tiếc lắm hả?” Peniel hỏi.

“Tất nhiên. Dạo này anh thích hai nhóm này lắm. Đó là còn chưa kể đến IOI, rồi cả Gfriend nữa.” Eunkwang kể thêm rồi liếc mắt về phía Changsub, kẻ đang hờ hững với màn hình ti vi mà chăm chú vào điện thoại nãy giờ.

“Doanh thu nhạc số của Gfriend đủ để họ được mời đến mọi lễ trao giải của năm nay. Nguyên bài Rough là đủ rồi.” Minhyuk cầm cốc nước và ngồi xuống, có vẻ anh chàng quyết định sẽ ngồi xem cùng các thành viên đang tập trung ở phòng khách này.

“Phải thừa nhận là gu chọn bài của công ty họ tốt đấy chứ.” Hyunsik nhận xét và gia nhập vào cuộc thảo luận.

“Đúng đó, không phải nhóm nhạc nữ nào cũng có được đủ thiên thời, địa lợi, nhân hòa như họ đâu.” Ilhoon kết luận.

“Còn phải xem năm tới mới biết được.” Sungjae đột nhiên góp ý. “Xu hướng chỉ là nhất thời mà thôi.”

“Nhưng thà làm xu hướng như Gfriend còn hơn là không có gì.” Minhyuk phản bác một chút, rồi anh chàng thở dài ra vẻ đầy tâm huyết. “Như CLC của công ty mình đó, loanh quanh mãi ở tầm trung bình khá mà có bật lên thành xu hướng như Gfriend được đâu.”



Cùng lúc mà các thành viên BTOB thảo luận về các nhóm nhạc nữ hiện nay thì ở Gocheok Sky Dome, cánh báo chí đang chụp ảnh cho thảm đỏ của lễ trao giải. Không ít người vô cùng hào hứng khi thấy thành viên nhỏ tuổi nhất của Gfriend – Umji, xuất hiện sau hơn một tháng vắng mặt. Umji mỉm cười một cách bẽn lẽn, trông hệt như cô công chúa nhỏ trong bộ đầm trắng đáng yêu vậy.

“Umji, bạn hãy cho chúng tôi biết cảm giác của mình khi trở lại cùng các thành viên của Gfriend được không?” Một phóng viên nào đó thét lên hỏi.

Sowon chuyền mic cho Umji và kèm theo ánh mắt đầy yên tâm. “Vâng, tôi rất hạnh phúc khi được trở lại cùng cả nhóm. Cả sáu thành viên chúng tôi sẽ mang đến màn trình diễn thật tuyệt cho tất cả mọi người vào hôm nay. Mong quý vị sẽ được tận hưởng những giây phút tuyệt vời của âm nhạc tại lễ trao giải Melon Music Awards 2016.” Umji đáp. Giọng nói vẫn ngọt ngào và đáng yêu như trước khi tạm nghỉ. Nhưng không biết tại sao, các thành viên còn lại của Gfriend nhận ra trong giọng nói đáng yêu ấy đã thêm được một chút tự tin so với trước.

“Gfriend, các bạn đã có kế hoạch gì cho sự trở lại của nhóm chưa vậy?” Một phóng viên khác lớn tiếng hỏi. Tiếng máy ảnh nháy liên tục. Từng chùm flash chớp không ngừng. Xin chào, mình đã trở lại. Umji thầm nghĩ như thế khi trong khi Sowon cất giọng trả lời.

“Nhóm sẽ trở lại trong thời gian sớm nhất có thể. Mong mọi người ủng hộ.” Trưởng nhóm của Gfriend trả lời một cách hết sức mập mờ, dù sự thật là tối qua, cô đã nhận được kế hoạch sơ bộ cho màn trở lại vào năm sau của nhóm.

“Vâng, và đó là Gfriend của chúng ta.” MC kết thúc màn phỏng vấn với báo chí của họ như thế.

Sáu cô gái của Gfriend nhanh chóng trở lại phòng chờ của mình. Umji tay trong tay với Yuju. Cô bé cảm thấy vô cùng vui vẻ khi được trở lại sân khấu. Khi đi họ đi ngang qua Seventeen, cô bé phát hiện ra Yuju vẫy tay với cậu bạn học cũ. Cô bé chợt nhớ tới vị tiền bối tốt bụng đã tới thăm mình ở bệnh viện mấy tuần trước đó. Không biết hôm nay họ có tham gia lễ trao giải này không nhỉ? Umji tự hỏi rồi tự cười bản thân. Họ sẽ tham gia thôi, họ nổi tiếng mà. Umji nghĩ như thế và bước vào phòng chờ của Gfriend. Cô bé không hề biết rằng, đáp án của cô bé chẳng hề chính xác một chút nào. Và cô bé cũng chẳng hề biết rằng, những bài báo và hình ảnh đưa tin về Gfriend trong tối nay sẽ khiến vị tiền bối tốt bụng kia lo lắng cho mình đến mức nào.



Changsub định bụng ngồi theo dõi lễ trao giải của Melon với các thành viên khác. Thế nhưng, ngay khi vừa mở màn thì chuông điện thoại của anh lại vang lên. Và tất nhiên, anh đành phải bỏ qua lễ trao giải để nghênh tiếp điện thoại của mẫu thân đại nhân nhà mình.

“Alô, mẹ, có chuyện gì không ạ?”

“Có chuyện thì mới được gọi điện cho con?” Đáp lại câu hỏi của anh là một câu hỏi khác. Changsub bật cười.

“Mẹ biết ý con là gì mà.”

“Ờ, cũng không có chuyện gì đâu.” Mẹ của Changsub nói. Anh có thể nghe thấy giọng của em gái mình loáng thoáng ở đầu dây bên kia.

“Mẹ đưa máy cho em gái con đi. Con nghĩ em ấy mới là người có việc đó.” Changsub đề nghị.

“À, em con muốn hỏi là con có tham dự lễ trao giải không? Và trình diễn ở khúc nào để con bé theo dõi. Vậy thôi.”

“Nhóm bọn con không tham dự lễ trao giải ngày hôm nay mẹ ạ.” Anh trả lời. “Mẹ cứ bảo con bé ngắm thần tượng khác thoải mái đi, không phải kiếm cớ lôi mẹ xem cùng ở chỗ con đâu.”

“Vậy sao. Mà nghe mẹ nói này, Changsub,…” Và thế là mẫu thân đại nhân đáng yêu và đáng kính của Changsub bắt đầu mở máy hát của mình khi phát hiện hôm nay là một ngày rảnh rỗi của con trai bà. Changsub khép lại cửa phòng để có chút yên tĩnh cho cuộc điện thoại này.


있었어 순간

Ở cái khoảnh khắc khi em nhìn thấy anh

뭔가 특별하다는

Em biết anh là một người thật đặc biệt

눈빛 만으로도 느껴지니까

Em có thể nhận thấy điều ấy trong đôi mắt của anh

마음이 움직이는

Em có thể cảm thấy trái tim mình rung động


-NAVILLERA ( 그리고 )-


Màn trình diễn của Gfriend được bắt đầu trong không khí đầy huyền ảo với những chú bướm màu xanh trên màn chiếu và giọng hát cao vút đầy nội lực đến từ Yuju. Đến thành viên khó tính nhất của BTOB cũng phải gật gù trước giọng hát ấy của cô. Và khi chú bướm màu xanh xinh đẹp bất ngờ xuất hiện trong lòng bàn tay của Yuju thì không chỉ khán giả đang có mặt trực tiếp tại Gocheok Sky Dome mà cả những khán giả đang theo dõi trực tiếp qua màn hình như các thành viên của BTOB cũng phải há hốc mồm ngạc nhiên. Chỉ đến khi sân khấu nhảy solo của SinB được bắt đầu thì mấy anh chàng trong phòng khách lúc này mới hoàn hồn.

Cùng lúc ấy, Changsub cũng kết thúc cuộc trò chuyện với mẫu thân nhà mình. Anh bước ra cửa phòng khi phần trình diễn nhảy của SinB đã gần hết. Anh đứng ở hành lang, quyết định không chen chúc tìm đường vào cái sô pha mà đứng ở hành lang theo dõi màn hình. Sân khấu sáng lên, lần lượt các thành viên còn lại của Gfriend xuất hiện. Và cô bé nhỏ tuổi nhất nhóm cũng xuất hiện, trong cái nhìn chăm chú của các thành viên BTOB và ánh mắt ngạc nhiên vô cùng của Changsub.


다가서려 해봐도 엇갈리고 있어

Tôi cố tiến lại gần bên em, nhưng chúng ta cứ bỏ lỡ nhau

좋아한단 말도 아직 못하고 있어

Tôi vẫn chẳng thể nào nói ra được rằng tôi thích em…


 이거 하나만 약속해 변치 않기를 바랄게

Hãy hứa với tôi điều này, tôi mong em sẽ chẳng đổi thay

그때도 지금처럼 향해 웃어줘

Vẫn cười với tôi như lúc này đây….


-Rough (시간을 달려)-


Rough kết thúc nhưng dư âm của nó thì vẫn còn kéo dài thêm. Changsub cảm thấy ánh mắt của Umji thật phù hợp với bài hát mà nhóm của cô bé trình diễn trong đêm nay. Ánh mắt ấy khiến Changsub cảm thấy nao lòng. Anh biết mình thích Umji. Anh luôn cho rằng mình là một người hâm mộ trung thành của nhóm. Nhưng càng ngày, anh càng cảm thấy mình tham lam. Anh muốn nói cho cô bé biết anh thích Umji nhiều như thế nào, thích được nhìn thấy cô bé trên sân khấu ra làm sao, và anh cũng ích kỷ như bao fanboy khác, trông đợi rằng cô bé chỉ thuộc về mình mà thôi.

“Ơ, mình nhớ là một thành viên của Gfriend tạm nghỉ vì chấn thương mà.” Peniel chấm dứt sự im lặng trong phòng khách của BTOB.

“Đó là chuyện của tháng trước rồi.” Minhyuk trả lời nghi vấn của Peniel rồi đưa mắt tìm kiếm Changsub, và rồi nhận ra anh không hề có mặt trong phòng khách. Minhyuk hơi ngạc nhiên và hỏi Eunkwang. “Changsub chạy đi đâu rồi?”

“Về phòng nghe điện thoại hay sao đó. Có chuyện gì à?” Eunkwang đáp rồi hỏi lại.

“Không. Không có gì.” Minhyuk đưa sự chú ý của mình quay lại với màn hình phía trước.

Còn Changsub ư? Thực tế, lúc này anh đang nằm trên giường, và một lần nữa nhìn chăm chăm cái trần nhà màu trắng của mình. Trong đầu của anh chỉ hiện lên một suy nghĩ duy nhất. Vậy là em ấy đã trở lại.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét