23/3/18

[Fanfic - NonSA - Umji (Gfriend)/Changsub (BTOB)] Phía sau sân khấu (7)

7. Chấn thương



Mười giờ tối ngày 1 tháng Mười năm 2015 theo giờ Hàn Quốc, một vài tờ báo bắt đầu đưa tin về việc thành viên nhỏ tuổi nhất của nhóm nhạc nữ xu hướng Gfriend gặp phải chấn thương. Vấn đề sức khỏe của các thành viên nhóm nhạc nữ này không phải là một chuyện hiếm gặp. Từ ngày nhóm bắt đầu bùng nổ, tức là sau video về sự cố ở sự kiện vào tháng Chín năm 2015, không ít lần báo chí phải tốn giấy mực về vấn đề này. Tuy nhiên, nếu như mục bình luận dưới các bài báo ấy còn có chút “yên ả” thì tình hình ở fancafe chính thức của nhóm lại hoàn toàn ngược lại.

So Sung Jin cùng toàn bộ đội ngũ còn lại của Source Music ở Hàn Quốc vẫn liên tục ở phòng họp của công ty từ tối khuya ngày hôm trước, ngay sau khi nhận được tin về tình hình sức khỏe của Umji. Là một công ty giải trí thuộc dạng nhỏ với chỉ tầm hai chục nhân viên chính thức và hai nhóm nhạc, gồm một nhóm nghệ sĩ ba người và một nhóm nhạc nữ thần tượng sáu thành viên, thì bất cứ một vấn đề gì cũng đều có thể ảnh hưởng đến độ nổi tiếng số nghệ sĩ ít ỏi trong công ty. Và Source Music buộc phải huy động gần như tổng lực cả công ty để chống đỡ. So Sung Jin đôi khi cũng thấy mình hơi lo bò trắng răng quá, nhưng ông không muốn chuyện “không may” sẽ một lần nữa xảy đến với nhóm nhạc thần tượng trong tay mình.

“Giám đốc, tình hình dưới các bài không có vấn đề gì quá lớn.” Phó giám đốc Lee, đồng thời là người phụ trách truyền thông của công ty báo cáo.

“Giám đốc, fancafe của nhóm tăng thêm hai trăm tám mươi bình luận kể từ lúc thông báo về chấn thương của Umji.” Nhân viên phụ trách fancafe của Gfriend lên tiếng.

“Giám đốc, các trang diễn đàn dành cho trẻ vị thành niên đang bắt đầu lên bài về tình trạng của Umji ở Đài Loan.” Một nhân viên khác tiếp lời.

“Giám đốc, chúng ta nên làm gì tiếp theo đây?” Phó giám đốc Lee rời khỏi màn hình máy tính bảng và hướng mắt về phía So Sung Jin, người vẫn đang im lặng và chống tay đỡ cằm từ nãy tới giờ. Phó giám đốc Lee không thể đoán được điều gì thông qua biểu cảm của So Sung Jin lúc này.

“Sáng sớm, khi máy bay hạ cánh, hãy để Umji ngồi xe lăn rời sân bay.” So Sung Jin nói. Ngay tức thì, một thành viên trong đội quản lý của Gfriend liên hê ngay với quản lý chính của nhóm ở Đài Loan.

“Thế có phải hơi quá không giám đốc?” Phó giám đốc Lee hỏi. “Tôi e là bình luận tiêu cực sẽ lại nhắm vào Umji nếu chúng ta thể hiện ra như thế.”

 “Không quá đâu.” So Sung Jin khẽ lắc đầu. 

Thực ra, ông đang tự hỏi liệu mình có làm đúng hay không khi đưa một cô bé như Umji vào nhóm nhạc, vào cái ngành giải trí quá khốc liệt này. Từ lúc nhận được tin Umji chấn thương và đã lén uống thuốc giảm đau hai ngày trời trước đó, ông bắt đầu có cảm giác hối hận. Ông vẫn nhớ như in lần đầu tiên gặp Umji, khi đó vẫn là một cô bé bình thường và tò mò về giới nghệ thuật và giải trí. Khi ấy, khi ông đuổi theo cô bé mặc đồng phục SOPA ấy, trong một thoáng, ông đã ngỡ như mình được gặp lại cô bé hàng xóm ngày xưa của mình. Nhưng bây giờ, ông để cho cô bé Kim Ye Won này phải đối mặt với quá nhiều thứ mà đáng lẽ, nếu cứ là một cô bé bình thường, Kim Ye Won đã không phải chấp nhận và đối mặt. 

“Cậu yên tâm đi, chúng ta sẽ nhận bình luận chỉ trích thay Umji.” So Sung Jin mím môi và quyết tâm.

“Vâng, giám đốc.” Phó giám đốc Lee không nói gì nữa và lại cúi đầu tập trung vào màn hình trên bàn họp.



Lúc này, trong phòng nghỉ phía sau sân khấu ở Trung tâm Hội nghị Quốc tế tại Đài Bắc, năm thành viên của Gfriend đang thu dọn đồ đạc của mình để chuẩn bị về khách sạn nghỉ ngơi. Umji liếc qua, liếc lại rồi thỉnh thoảng lại khịt mũi một cái. Cô bé nghĩ nghĩ một lúc rồi quyết định đứng dậy dọn đồ của mình, dù gần như chính cô bé chẳng bày ra cái gì nhiều trong phòng nghỉ này. Ngay lập tức, SinB phát hiện ra ý định của cô bạn và lên tiếng.

“Cậu ngồi yên đó cho mình.”

“Mình chỉ tính đi lấy balô để cất iPad và sạc thôi.” Umji nhỏ nhẹ trả lời. Ngay lập tức, SinB cầm lấy cái balô màu hồng trên bàn trang điểm và thả nó vào lòng Umji.

“Cần cái gì thì bảo mình lấy cho.”

“Mình tự đi lấy được mà.” Umji lẩm bẩm, nhưng cô bé ngay lập tức ngậm chặt miệng khi nhận thấy cái liếc sắc như dao của cô bạn thân.

“Phải đó, em cứ ngồi yên đi.” Sowon lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn Umji. Ánh mắt của Sowon chứa đầy lo lắng, nhưng Umji lại chẳng nhận thấy điều đó. Bởi cô bé đang bận cúi đầu với đầy mặc cảm “tội lỗi” với cả nhóm vì đã làm ảnh hưởng đến Showcase đầu tiên của Gfriend trên đất Đài Loan này. Sowon nhìn đỉnh đầu của cô em út rồi thở dài.




Tám giờ sáng ngày 2 tháng Mười năm 2015, chuyến bay từ Đài Bắc đến Seoul đưa sáu cô gái của Gfriend trở về Hàn Quốc. Cả sáu thành viên đều biết rằng đang chờ đón họ là hàng chục ký giả đến đưa tin vì chấn thương của Umji chứ không phải vì thành công của Showcase đầu tiên ở Đài Loan. Nhưng họ biết, mình đã sẵn sàng cho chuyện này.

Ánh đèn flash liên lục lóe lên, mặc cho thực tế là các thành viên đều đeo khẩu trang kín mít. Một vài người hâm mộ cũng có mặt ở sân bay. Họ liên tục hét “Kim Ye Won, em ổn không?” rồi “Ye Won, em không sao chứ?” Chúng khiến mặc cảm tội lỗi của Umji lại phình to thêm một chút nữa. Nói cho cùng, cô bé cảm thấy chấn thương của mình không hề tệ đến mức phải làm mọi người lo lắng và nhất là phải “ngồi xe lăn rời sân bay” như thế này. Nhưng lúc nãy, phản đối của cô bé hoàn toàn vô hiệu, nhất là khi quản lý cho Umji biết, đó là yêu cầu của giám đốc So.



Gfriend được quản lý đưa về ký túc xá của mình. Và họ vô cùng ngạc nhiên khi thấy mẹ và anh trai của Umji đã ở đây chờ sẵn họ.

“Chúng cháu chào bác. Chào anh Bo Geun.” Các thành viên của Gfriend đồng thanh chào hỏi khi Umji còn chưa hết ngạc nhiên.

“Chào các cháu.” Mẹ của Umji mỉm cười đáp lời năm cô gái, nhưng lại hướng ánh mắt lo âu về phía cô con gái nhỏ của mình. Anh trai của Umji cũng gật đầu với họ tỏ ý chào hỏi, song trong ánh mắt nghiêm nghị của người lính Hải quân kia cũng ánh lên vẻ lo lắng.

“Mẹ với anh đến làm gì thế ạ?” Lúc này, Umji mới hoàn hồn và lên tiếng.

“Đến đưa con đi khám.” Mẹ Umji trả lời con gái.

“Con chỉ hơi đau thôi. Khám làm gì.” Umji phụng phịu.

“Hơi đau?” Kim Bo Geun nhướn mày. “Em chắc chứ, Ye Won?”

“Đ…Đúng vậy.” Umji ngập ngừng gật đầu trong cái nhìn nghiêm nghị của ông anh lớn nhà mình.

“Đi khám. Mẹ đặt lịch với bác sĩ Lee rồi.” Mẹ Umji không hề cho con gái út nhà mình một chút cơ hội nào để thương lượng.

“Nhưng mà…” Umji còn đang định mè nheo thêm gì đó thì im bặt. Bởi cô bé vừa nhận được cái nhìn dữ-dội của anh cả. “Thôi được rồi.”



Giữa trưa ngày 5 tháng Mười, trên fancafe chính thức của Gfriend, một đoạn thông báo ngắn gọn được đưa ra:

Thành viên Umji của Gfriend sẽ dừng hoạt động từ ngày hôm nay, ngày 5 tháng Mười năm 2016 do chấn thương dây chằng bắp đùi trái. Gfriend sẽ tiếp tục quảng bá với năm thành viên cho đến khi Umji hồi phục và quay trở lại hoạt động cùng nhóm. Hy vọng Buddy sẽ tiếp tục ủng hộ Gfriend trong thời gian tới.

Ngay lập tức, bài đăng về thông báo tạm dừng hoạt động nghệ thuật của Umji leo lên vị trí số tám trên bảng xếp hạng tìm kiếm của các cổng thông tin điện tử lớn ở Hàn Quốc. Và cùng lúc ấy, trong một phòng thu nào đó ở Seoul, một chàng trai đang cố gắng kiếm tìm cảm xúc chính xác cho từng câu hát của mình. Bên ngoài phòng kỹ thuật, tác giả của bài hát – một anh chàng điển trai khác, cân nhắc lời nói của mình để đưa ra đề nghị cho người bên trong phòng thu. Sau một lát, chàng tác giả ấy mới nói.

“Anh thả lỏng đi. Cứ nghĩ về bất cứ cô gái nào rồi hát cũng được.” Anh chàng nói rồi tự bật cười trước câu đề nghị của mình. Và trong một thoáng bất ngờ, kẻ trong phòng thu chợt nhớ tới một cô bé đáng yêu với đôi mắt xếch to tròn và gương mặt đầy trẻ con nào đó.

“Để anh thử lại lần nữa.” Chàng ca sĩ đáp lời. Và tiếng nhạc lại cất lên.

I’ll be your man

Tôi sẽ là người đàn ông của em

다신 너를 놓지 않을게

Tôi sẽ chẳng để em ra đi lần nữa đâu

다신 그렇게 없어

Tôi không thể để em ra đi lần nữa như thế.

-I’ll be your man (기도)-

“Đấy, đúng rồi đó.” Chàng trai bên ngoài phòng thu tán thưởng.

“Ừ, của anh thế là xong rồi chứ?” Người bên trong phòng thu hỏi.

“Anh nghỉ đi. Em ngồi đây đợi nốt Peniel nữa là xong.” Chàng tác giả trả lời.

Lúc này, chàng ca sĩ mới vừa thu âm xong bước ra ngoài. Anh uống một ngụm nước nhỏ rồi vớ lấy cái điện thoại cá nhân mà ban nãy anh vứt chỏng chơ ở chiếc bàn trà trong phòng điều khiển. Chỉ chừng chục giây sau khi đăng nhập vào tài khoản SNS phụ của mình, một loạt dòng trạng thái khiến tâm trạng còn đang hứng khởi của anh biến mất nhanh chóng. Ngón tay cái nhấn vào đường link dẫn đến một địa chỉ quen thuộc mà tối nào anh cũng xem. Một thông báo mới xuất hiện trước mắt khiến anh hơi thở dài. Rồi đột nhiên, một ý nghĩ táo bạo hiện lên trong đầu của anh. Có lẽ, đúng, hoàn toàn có thể làm như thế…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét