8. Thăm bệnh
Hôm
đó là một ngày nắng nhẹ bất thường giữa cái thời tiết lạnh lẽo cuối thu đầu
đông ở xứ sở Kim Chi này. Lee Changsub đang nhìn thẳng vào Hayoung với cái ánh
mắt kiểu như nếu-em-không-giúp-được-anh-thì-chẳng-còn-ai-giúp-được-anh-hết.
Hayoung hơi thở dài và lặp lại câu trả lời lần thứ ba mươi tám của mình.
“Em
chỉ biết là em ấy nhập viện ở Incheon thôi.” Hayoung kiên nhẫn nhắn nhủ điều mà
cô muốn ông anh đang đứng đối diện này hiểu.
“Anh
biết. Nhưng là bệnh viện nào?” Changsub hỏi lại, lần thứ … ừm, xem nào, chắc
cũng phải lần thứ ba mươi tám luôn rồi.
“Em
làm sao mà biết được.” Hayoung trả lời.
“Em
hoàn toàn có thể hỏi Yerin bên nhóm Gfriend mà.” Changsub hơi nhíu mày.
“Thôi
được rồi, em sẽ hỏi.” Hayoung thở dài và đầu hàng. “Có gì em sẽ nhắn tin cho
anh, được chứ?”
“Em
nhớ phải hỏi đấy.” Changsub dặn dò. “Phải cố gắng giúp anh đấy.”
“Rồi.”
Hayoung nhận nhiệm vụ với vẻ vô cùng miễn cưỡng. Rồi cô quay trở lại phòng tập
của Apink. Cùng lúc ấy, một tin nhắn được gửi đến điện thoại của Hayoung.
Cậu muốn biết bệnh viện của Umji
làm gì vậy, Hayoung?
Lee
Changsub tiếp tục quay lại tập luyện với sáu thành viên khác của BTOB. Eunkwang
tinh tế nhanh chóng nhận thấy sự bất thường xen lẫn uể oải của anh chàng vừa trở
lại. Anh chàng hơi nhíu mày một chút, nhưng quyết định vờ như không thấy điều
đó.
Buổi
tập ngày hôm nay của BTOB diễn ra một cách khá là suôn sẻ. Họ đã gần như hoàn
thiện để trở lại các sân khấu âm nhạc trong tháng Mười một. Eunkwang liếc mắt
nhìn anh chàng vừa dừng tập là ôm lấy cái điện thoại với tốc độ ánh sáng kia.
Anh chậm rãi uống nước rồi quyết định tìm hiểu xem Changsub đang định làm gì.
“Uống
nước không?” Eunkwang chìa chai nước trong tay mình cho Changsub.
“Cảm
ơn anh.” Anh trả lời. Eunkwang hơi liếc vào điện thoại trong tay Changsub rồi hỏi.
“Có
chuyện gì sao?”
“Không.”
Changsub trả lời với một nụ cười gượng gạo. “Không có chuyện gì đâu.”
“Vậy
sao cậu ôm điện thoại lắm thế?” Eunkwang lại hỏi, rồi ném ra một câu vô thưởng
vô phạt. “Hay đang tán em nào?”
“Làm…
làm gì có chuyện đó.” Changsub bỗng nhiên hoảng hốt trước câu nói của trưởng
nhóm. Và trong một thoáng ấy, Eunkwang có cảm giác mình đã tìm ra nguyên nhân.
“Để
xem cậu nhắn tin với em nào nào.” Eunkwang bất ngờ cầm lấy điện thoại của Changsub.
May mắn thay, Changsub đã kịp thời khóa điện thoại của mình. Đúng lúc này, một
chiếc điện thoại màu đen được đặt gần đó rung lên. Minhyuk cầm lấy nó và nở một
nụ cười nhẹ khi nhìn thấy tên người gửi. Và sau khi đọc hết nội dung tin nhắn mới
nhất ấy, anh đưa mắt nhìn Changsub và nở một nụ cười hết sức bí hiểm.
Khoa Cơ xương khớp, Bệnh viện
Thánh Mary Incheon đó, tiền bối.
Changsub
chăm chăm nhìn trần nhà với vẻ chán chường hết sức. Bây giờ đã là ba giờ sáng.
Còn khoảng sáu tiếng nữa trước khi đến buổi tập tiếp theo của cả nhóm. Và anh vẫn
chưa nhận được bất cứ tin nhắn nào từ Hayoung. Changsub trằn trọc không yên.
Anh biết bản thân mình đang hơi bị thiếu lý trí. Nhưng hiện tại, anh thực sự lo
lắng cho cô bé ấy. Anh đã nghiên cứu mọi thứ liên quan đến cái gọi là dây chằng ở đùi, nhưng chúng chỉ khiến
anh cảm thấy sốt ruột hơn mà thôi. Vừa lúc ấy, một tiếng gõ cửa vang lên.
“Cứ
vào đi.” Changsub đáp và rồi dậy. Minhyuk bước vào với một nụ cười khiến
Changsub chỉ muốn đập cho một phát. “Có chuyện gì không anh?”
“Anh có cái mà cậu muốn biết đó.” Minhyuk đáp.
“Thật
sao? Ở đâu?” Changsub ngạc nhiên hỏi lại. “Mà làm sao anh biết em muốn biết cái
gì? Và anh hỏi qua ai đấy?”
“Cậu
muốn địa chỉ bệnh viện của em ấy chứ gì.” Minhyuk trả lời. “Và cậu không cần biết
anh hỏi ai, quan trọng là anh biết, vậy đó.”
“Ok.
Cho em đi.” Changsub không còn chú ý nghe được điều gì ngoài hai chữ bệnh viện.
Trong đầu anh chỉ lặp lại duy nhất một suy nghĩ, mình có thể biết bệnh viện của em ấy rồi.
“Lần
này, cậu nợ anh một yêu cầu, ok?” Minhyuk đột ngột mặc cả.
“Được.
Được.” Changsub ngay lập tức gật đầu. “Ở đâu?”
“Khoa
Cơ xương khớp, Bệnh viện Thánh Mary Incheon.”
Changsub
che chắn kín mít rồi lén lút rời chung cư mà mình đang ở trên một chiếc xe SUV
phổ thông hết sức. Có lẽ, chẳng ai nghĩ ra được thần tượng kiểu như anh lại xài
loại xe bình dân như thế. Lúc này, trời vẫn còn khá tối. Ánh đèn đường vàng vọt
làm cho cảnh vật toát lên một vẻ thật kỳ quái. Changsub liếc nhìn kính chiếu hậu.
Tốt lắm, không có theo đuôi. Anh thở
ra nhẹ nhõm một chút rồi tiếp tục cuộc hành trình bí mật này của mình.
Khi
chiếc biển thông báo lối rẽ vào bệnh viện Thánh Mary xuất hiện, điện thoại của
Changsub đột nhiên rung lên. Anh liếc mắt nhìn nó một cái và nhận ra đó là tin
nhắn từ Minhyuk. Anh thở phào nhẹ nhõm rồi đánh tay lái để đi vào khuôn viên
bãi đỗ xe của bệnh viện.
Changsub
nhanh chóng tìm được khu bệnh nhân nội trú của khoa Cơ xương khớp. May mắn cho
anh là bên ngoài phòng bệnh có tên, tuổi và nơi sinh của bệnh nhân nằm bên
trong. Và còn may mắn hơn khi cả khoa chỉ có một cái tên của bệnh nhân trùng với
cái tên mà anh muốn tìm kiếm. Changsub nhìn chằm chằm vào cái tên trên bảng cỡ
chừng mười phút. Rồi anh hít một hơi để lấy bình tĩnh. Đúng lúc này, cánh cửa
trước mắt Changsub mở ra. Cô bé mà anh lo lắng mấy hôm nay xuất hiện với gương
mặt hoàn toàn không trang điểm. Trong đầu Changsub chỉ có một suy nghĩ duy nhất hiện lên, em ấy đáng yêu quá.
“Ơ,
xin chào. Ai… ai đấy ạ?” Cô bé rụt rè hỏi
“Anh…
anh là …” Đột nhiên, Changsub trở nên rụt rè còn hơn cả cô bé. Cô bé đáng yêu
kia mỉm cười như thể khuyến khích anh trả lời câu hỏi của cô bé vậy. “Anh là
Lee Changsub, Changsub của BTOB.”
“A,
Changsub tiền bối. Anh đến có chuyện gì không ạ?” Cô bé hỏi, rồi như nhớ ra điều
gì, cô bé vội mở chống nạng đứng tránh cửa và nói với anh. “Anh có muốn vào ngồi
không ạ?”
“Cảm
ơn em.” Changsub chỉ biết nói như thế rồi bước vào. Anh nhận ra đây là một
phòng bệnh đơn nhỏ xinh và khá ấm áp. Có lẽ bởi cái chăn in hình công chúa
Disney đang phủ trên giường kia chăng.
“Tiền
bối ngồi đi ạ.” Cô bé đóng cửa rồi chống nạng đi vào. Changsub nhận ra là cô bé
không hề để chân trái của mình chạm đất. Anh luống cuống đưa tay ra định đỡ lấy
cô bé, rồi lại muốn rụt nhanh như chớp lại vì sợ làm cô bé hoảng. Nhưng cô bé
đáng yêu kia lại tinh tế nhận thấy hành động ngập ngừng của anh. Cô bé mỉm cười,
một nụ cười hết sức ngây thơ hệt như trong cuốn photobook đầu tiên của cô bé và
nhóm mình vậy. “Em quen rồi ấy mà. Anh cứ ngồi đi ạ.”
Changsub
ngồi xuống chiếc ghế sô pha được đặt cách giường bệnh chừng hai mét. Anh nhìn
cô bé ngồi lên giường, lấy cái chăn với đầy hình công chúa phủ lên chân, rồi hướng
mắt nhìn về anh. Changsub nuốt nước bọt rồi cất tiếng hỏi. “Em ở viện một mình
à?”
“Vâng.”
Umji bật cười. “Tiền bối đến có chuyện gì không ạ?”
“Không.”
Changsub buột mồm thốt ra rồi lại hối hận. Anh vội vàng nói tiếp. “Anh nghe nói
em bị chấn thương. Em phục hồi thế nào rồi?”
“À,
bác sĩ khuyên em nên nghỉ ngơi cỡ một đến hai tháng.” Cô bé trả lời. Và sau câu
trả lời ấy là một khoảng lặng chợt đến. Cô bé chẳng biết phải nói thêm điều gì,
mà Changsub thì cũng chẳng biết phải hỏi cô bé điều gì để phá vỡ sự im lặng
này. Rồi đột nhiên, cô bé cất tiếng hỏi Changsub, “Mà sao tiền bối biết em ở bệnh
viện này vậy ạ? Anh cũng đi thăm người quen nằm ở đây ạ?”
“Không….
À không, ý anh là đúng thế.” Changsub đáp lại câu hỏi của cô bé và cố gắng bịa
ra lý do nghe có vẻ hợp lý. “Anh đi thăm người quen, rồi thấy trên biển ngoài
phòng giống tên em nên đứng lại nhìn thôi.”
“À,
ra thế.” Cô bé gật gù tỏ vẻ đã hiểu. Rồi đúng lúc này, cô bé mới nhớ ra một vấn
đề to đùng mà nãy giờ cô bé chẳng hề nhớ tới. “A, em đang để mặt mộc.” Cô bé
kéo cái chăn công chúa của mình lên để che mặt. Hành động đáng yêu ấy của cô bé
khiến Changsub phải mỉm cười.
“Em
không trang điểm cũng rất ổn. Không phải lo đâu. Anh sẽ không nói với ai là đã
nhìn thấy mặt mộc của em.” Changsub vội vàng khen ngợi và hứa hẹn.
“Nhưng
mà em là thần tượng đó.” Đột nhiên, cô bé lý sự. Nhưng cái chất giọng ngọt ngào
kia lại khiến Changsub ngơ ngẩn lần nữa. Anh cố gắng kìm nén hai khóe môi đang
nhếch lên của mình.
Phòng
bệnh lại trở nên im ắng sau vài câu hỏi đáp như thế. Cả cô bé lẫn Changsub đang
vắt óc nghĩ xem mình nên nói điều gì với người kia, nhưng dường như họ chẳng thể
tìm ra cái gì đó phù hợp. May mắn thay, tiếng rung báo tin nhắn mới vang lên
phá tan đi cái sự tĩnh lặng giữa hai người họ. Changsub nhận ra đó là điện thoại
của mình. Anh rút điện thoại ra và nhận ra đó là tin nhắn từ Minhyuk. Tin nhắn
chỉ có vỏn vẹn hai chữ, xong chưa?
“Tiền
bối có việc phải không ạ?” Cô bé cất tiếng hỏi khi Changsub cất điện thoại vào
túi áo. “Đúng rồi, em nhớ là nhóm BTOB sẽ trở lại vào đầu tháng Mười một.”
Changsub
gật đầu, ánh mắt sáng lên khi biết được cô bé nắm rõ tin tức của nhóm mình. “Đúng
vậy.” Anh đáp lời rồi quyết định đứng dậy. “Anh nên trở về rồi. Chúc em sớm ra
viện.”
“Vâng,
cảm ơn tiền bối đã đến thăm em hôm nay ạ.” Cô bé định đứng dậy để tiễn
Changsub. Nhưng anh nhận ra ý định của cô bé và lắc đầu.
“Em
không cần tiễn anh. Để anh đóng cửa cho.”
“Không
được, dù sao tiền bối cũng là khách mà.” Cô bé phản đối. Rồi đột ngột khoảng
cách giữa cô bé và Changsub rút ngắn lại chỉ còn chưa đến nửa mét. Anh nhìn chằm
chằm vào đôi mắt hơi xếch lên kia.
“Em ở
yên trên giường và nghỉ ngơi cho tốt là được.” Anh nói. Có lẽ bởi giọng nói của
anh, có lẽ bởi ánh mắt đầy lo lắng và quan tâm của anh, hay có lẽ bởi khoảng
cách đã được thu hẹp một cách rõ ràng giữa hai người họ mà hai tai của cô bé
nóng dần lên. Và cô bé cảm thấy mình thật may mắn khi Changsub chắc chẳng thể
nhận ra được sự ngượng ngùng của cô bé thông qua đôi tai đã được giấu kỹ dưới
tóc ấy.
“V…vâng.”
Cô bé gật đầu rụt rè rồi lặp lại một lần nữa. Changsub gật đầu tỏ vẻ đồng ý, rồi
anh rút một cuốn sách và đặt lên giường, cạnh chỗ mà cô bé đang ngồi.
“Tặng
em, Umji, để giải buồn trong thời gian ở đây.” Changsub nói rồi quay người rời đi. Anh không hề biết rằng phía sau lưng mình, Umji ngồi ngẩn ra và sững sờ, nhìn về phía cửa cho đến tận lúc mẹ của cô bé xuất hiện vào sáng sớm ngày hôm ấy.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét