10. Phản ứng
Ngày
cuối cùng của năm 2016, Đài truyền hình MBC tổ chức chương trình Lễ hội Âm nhạc
với sự góp mặt của nhiều nhóm nhạc thần tượng khác nhau. So với các lễ trao giải
như Melon hay Gaon, các chương trình âm nhạc đặc biệt cuối năm có lượng nhóm nhạc
thần tượng đông đúc hơn hẳn. Nhưng có lẽ cũng bởi vì vậy mà thời gian trình diễn
của mỗi nhóm lại bị rút lại rất ngắn. Thậm chí nếu nhóm nhạc đó không có lượng
người hâm mộ đông đảo hay đứng đằng sau là một ông chủ hay công ty có đủ “quyền
lực”, thì dù thâm niên trong nghề có dài đến cỡ nào cũng chẳng thể được trình
diễn trọn vẹn hết hai bài hát.
Umji
nghiêm túc đánh giá bản thân mình trong gương. Cô bé cầm lấy lược, định chải vuốt
lại tóc mái của mình một lần nữa, rồi lại cảm thấy mình làm điều thừa. Cô bé
quyết định ngồi xuống sô pha, cầm lấy ba lô của mình và lôi ra một quyển sách.
Nhưng rồi Umji lại chẳng thể tập trung vào cuốn sách ấy. Trong đầu của cô bé cứ
hiện lên hình ảnh một người con trai nào đó. Chắc anh ấy chỉ trùng hợp mà thôi. Umji tự nghĩ như thế rồi khẽ lắc
đầu, để xua đi cái suy nghĩ vớ vẩn cứ hiện lên trong đầu mình từ hồi cuối tháng
Mười tới tận bây giờ.
Cuối
cùng, cô bé cũng phải thừa nhận rằng mình chẳng thể tập trung được vào bất cứ
chuyện gì. Umji quyết định đứng dậy và đi ra ngoài để thay đổi không khí một
chút. Cô bé cất giọng nói với Sowon.
“Chị
Sojung, em ra ngoài một chút.”
“Đi
đâu đó, Yewon?” Sowon ngạc nhiên hỏi lại. “Đợi chút, anh quản lý trở lại rồi đi
đâu thì đi.”
“Em
ra ngoài hít thở không khí một chút.” Umji nói. “Em chỉ ra chỗ cầu thang thoát
hiểm thôi mà.”
Sowon
ngẫm nghĩ một chút, rồi cuối cùng kết luận lại rằng nếu Umji chỉ ra cầu thang
thoát hiểm thì cũng chẳng nhất thiết phải mang quản lý theo kè kè bên người. “Ờ,
vậy em đi đi. Nhưng khi nào anh quản lý trở lại, chị sẽ bảo anh ấy ra với em đấy.”
“Vâng.”
Umji mỉm cười rồi đứng dậy, khoác áo và cầm lấy điện thoại của mình ra ngoài. Cô
bé không hề nhận ra rằng ở phía sau lưng, Yerin đang nhìn theo mình với ánh mắt
hết sức khó hiểu.
Sau khi
cánh cửa dẫn đến cầu thang thoát hiểm đóng lại, Umji có cảm giác như mình đã ở
một thế giới khác. Trái ngược với không khí ồn ào trong hành lang, cái cầu
thang thoát hiểm ở góc này rất yên tĩnh và vắng người. Cũng đúng thôi, vì cầu
thang này ở cuối cùng của hành lang, và so với cái cầu thang nằm ở giữa hành
lang kia thì cũng chẳng tiện đi lại cho lắm. Có lẽ chính vì việc phòng chờ của
Gfriend ở cái góc xa xôi tận cùng này mới có thể giúp Umji khám phá ra một nơi
đủ tĩnh lặng như vậy.
Có
thể vì có vẻ như chẳng còn ai khác ngoài chính mình, Umji đột nhiên muốn nghịch
ngợm một chút. Cô bé vui vẻ nhảy nhót xuống từng bậc của cầu thang. Nhưng tiếng
động mà Umji gây ra khiến cho một người khác đang có mặt ở chiếu nghỉ tầng trên
nghe thấy. Anh hơi ngạc nhiên. Và rồi anh nghe thấy một ai đó hát bài Navillera,
bằng chất giọng quen thuộc tới mức có nằm mơ anh cũng chẳng thể nhầm lẫn được.
나비처럼 날아 나나나 나빌레라
Như những cánh bướm bay
바람아 바람아 불어라
Hãy để cơn gió cuốn đi
훨훨 날아가
Bay xa, thật xa
너에게로 다가갈 수 있도록
Để em có thể chạm tới anh
하얀 진심을 담아
Bằng trái tim của chính mình
-NAVILLERA (너 그리고 나)-
“Em
hát hay thật đấy.” Một giọng nam vang lên trong không gian yên tĩnh ấy, cắt đứt
tiếng hát ngọt ngào và đáng yêu của Umji. Ngay lập tức, màu đỏ hiện lên trên
gương mặt bầu bĩnh ấy. Cô bé ngạc nhiên và quay lại nhìn.
“A,
tiền bối.” Umji bối rối nói. “Em xin lỗi ạ. Em không biết tiền bối cũng đang ở
đây.” Cô bé thề là mình sẽ chẳng bày trò hát hò nếu biết nơi này cũng còn có
người khác. Thậm chí lại còn là giọng ca chính của một nhóm nhạc khác nữa chứ.
Umji tự thấy xấu hổ về bản thân hết sức, chết
rồi, hát phụ như mình mà bày đặt hát hò trước mặt giọng ca chính của nhóm khác,
thật xấu hổ quá đi.
“Em
hát hay mà.” Chàng trai mỉm cười và cảm thấy sự xấu hổ của cô bé thật đáng yêu.
“Anh nghe bài solo của em rồi, giọng em hay lắm.”
“Em
cảm ơn ạ.” Umji bẽn lẽn nói rồi ngẩng đầu lên khi phát hiện ra anh đã xuống hết
cầu thang và đứng cách cô bé chỉ chưa đầy hai mét. “Mấy bài hát của tiền bối
cũng hay lắm ạ.”
“Đừng
gọi anh là tiền bối nữa, nghe cứ khách sáo sao đó.” Chàng trai bật cười.
“Vâng,
Changsub-ssi.” Umji bối rối.
“Gọi
anh là ‘oppa’ đi.” Changsub đề nghị. Và lúc này, gương mặt của Umji không thể đỏ
hơn được nữa. Mặc cho lớp trang điểm, Changsub vẫn nhận ra cô bé trước mặt mình
đây đã không thể khống chế được màu sắc trên gương mặt.
“Có…
có được không ạ?” Umji rụt rè hỏi lại.
“Tại
sao không?” Changsub bật cười. Rồi như nhớ ra điều gì, anh hỏi cô bé. “Em đã đọc
hết cuốn sách anh đưa lần trước chưa?”
“Em
mới đọc được gần một nửa.” Umji vội vàng báo cáo. Nhưng giọng nói của cô bé lại
như thể đang khoe ra rằng em-đã-đọc-được-nhiều-lắm-rồi-đó.
“À,
anh quên mất. Em vừa mới thi SAT xong nhỉ?” Changsub nói như thể vừa mới nhớ ra
chuyện này. Nhưng Umji có lẽ chẳng thể nào biết người đàn ông đang đứng đối diện
mình đây có một danh sách đầy đủ các master của riêng cô bé, thậm chí còn là
thành viên cứng ở trong một nhóm dành cho người hâm mộ của riêng cô bé nữa chứ.
“Vâng.”
Umji đáp và nhoẻn miệng cười khi nhớ tới chuyện mình đã thi tốt nghiệp cấp 3
xong xuôi.
“Em
có ý định học đại học chứ?” Changsub dò hỏi một chút.
“Gia
đình em khuyên nên học đại học.” Umji nói, và rồi cô bé thở dài nói thêm, “nhưng
công ty thì khuyên tụi em nên tạm dừng học hành, đến khi nhóm của bọn em có vị
trí nhất định thì đi học đại học cũng không muộn.”
“Cũng
đúng.” Changsub gật gù.
Và
cuộc trò chuyện giữa Umji và Changsub cứ thế tiếp diễn. Ban đầu, chỉ có
Changsub hỏi và Umji trả lời. Nhưng có lẽ bởi sự nhiệt tình của Changsub, hoặc
có lẽ bởi những suy nghĩ vớ vẩn dạo gần đây của chính Umji, mà hai người họ bắt
đầu thoải mái hơn. Umji chủ động hỏi Changsub một vài điều. Chúng khiến anh cảm
thấy thật vui vẻ.
Họ cứ
thế đứng ở chiếu nghỉ chỗ cầu thang thoát hiểm và nói chuyện với nhau. Umji có
cảm giác như mình có thể đứng đó mãi, nếu không phải là điện thoại của cô bé
vang lên. Umji rút điện thoại ra khỏi túi áo khoác. Đó là cuộc gọi từ Sowon.
“Dạ,
chị Sojung. Em nghe đây.”
“Vâng.”
“Vâng.”
“Em
trở lại đây ạ.”
Umji
kết thúc cuộc trò chuyện với trưởng nhóm của mình rồi đưa mắt nhìn Changsub.
Anh chàng đang nhìn chăm chú vào cái điện thoại trên tay của cô bé.
“Em
đã được sử dụng di động rồi à?” Changsub hỏi.
“Vâng.
Công ty mới cho bọn em sử dụng lại từ tháng trước.” Umji trả lời và định lên tiếng
tạm biệt. Đúng lúc này thì Changsub đề nghị.
“Em
cho anh số điện thoại của em được không?” Changsub nhìn thẳng vào mắt của cô
bé. Và anh nhận ra sự lưỡng lự trong mắt của Umji.
“Em…”
Umji chưa kịp trả lời thì đã bị Changsub ngắt lời.
“Thôi,
hay là em lưu lại số của anh đi. Nếu em muốn cho anh số của em, chỉ cần nhắn
tin cho anh là được.” Anh chàng nháy mắt. Và trong một khoảnh khắc, Umji có cảm
giác như trái tim mình hơi hẫng một chút. Đúng, chỉ một chút mà thôi.
Khi
Umji trở lại phòng chờ của Gfriend thì không hề thấy Yerin ở đây. Cô bé hơi ngạc
nhiên và hỏi SinB. “Chị Yerin đâu rồi?”
“Ra
ngoài mua nước đó.” SinB trả lời, rồi lại hỏi Umji. “Cậu đi đâu mà lâu thế?”
Umji
hơi giật mình và chột dạ, rồi cô bé đánh trống lảng. “Mình ra chỗ cầu thang
thoát hiểm ấy. Nãy mình có nói với chị Sojung rồi mà.” Umji cười trừ, sau đó lại
nói thêm. “Chỗ đó chẳng có ai cả, mà cảnh lại đẹp lắm, nên mình ở đó nghe nhạc
và ngắm bầu trời thôi.”
“Vậy
à.” SinB gật gù rồi quay lại với trò chơi trên màn hình iPad của mình. Umji thở
phào nhẹ nhõm.
Màn
trình diễn của Gfriend kết hợp với các em nhỏ trong chương trình Lễ hội Âm nhạc
của đài MBC được đánh giá khá tốt. Mặc dù phần trình diễn đó cũng chẳng phải là
phần trình diễn có tỉ lệ người xem vượt trội, nhưng cũng tạm ổn. Từ ngày cuối
cùng của năm 2016 ấy, các thành viên của Gfriend chẳng có mấy thời gian rảnh rỗi.
Họ bận rộn luyện tập để chuẩn bị cho sự trở lại của nhóm. Mặc dù chưa được ấn định
lịch cụ thể nhưng họ đã biết bài hát chủ đề của lần này là gì. Cả nhóm vô cùng
thích thú khi được biết mình sẽ được thử sức với concept hoàn toàn mới và khác
hẳn mọi lần.
Hôm
nay là ngày “tân trang lại đầu tóc” cho quá nửa thành viên của Gfriend. Với
concept lần này, công ty Source Music quyết định tạo một bước đột phá khi cho
Sowon, Yerin, SinB và Umji đi nhuộm những màu tóc đặc biệt nổi bật. Có thể vì
thời gian nhuộm tóc cũng chẳng ngắn ngủi gì mà Umji bắt đầu rảnh tay ngồi nghịch
điện thoại của mình. Cô bé đăng nhập vào KakaoTalk và thấy đề nghị cập nhật
danh sách bạn bè dựa theo danh bạ điện thoại. Umji không hề nghĩ ngợi mà nhấn đồng
ý.
Sau
khi kiểm tra một vòng trạng thái mới của những người trong danh sách bạn bè sẵn
có, Umji thoát KakaoTalk và đăng nhập vào tài khoản cá nhân trên YouTube của
mình. Umji cũng như tất cả các thành viên khác của Gfriend thường có thói quen
tự tìm kiếm theo tên mình trên YouTube hay bất cứ cổng tìm kiếm trực tuyến nào,
nên ngay khi cô bé vào YouTube, một loạt video liên quan đến chính bản thân
Umji lập tức hiện lên.
Umji
vô cùng ngạc nhiên khi thấy hiện lên đầu danh sách là hai video của một người nổi
tiếng khác mà không phải là fancam của chính bản thân mình. Nói một cách chính
xác, cô bé chưa bao giờ tìm kiếm tên của chàng trai ấy trên YouTube, ấy vậy mà
chúng lại hiện lên. Umji tò mò và nhấn vào. Cô bé đeo tai nghe Bluetooth của
mình lên, và nhận ra bài hát của nhóm mình. Umji nhìn lại tiêu đề của video rồi
nghĩ thầm, hóa ra là reaction của nhóm
mình.
Video
kết thúc mà Umji vẫn chưa hết ngạc nhiên. Cô bé lướt qua phần bình luận bên dưới.
Một loạt nhận xét đều là về nụ cười của chàng trai ở trong video. Thậm chí còn
có người tinh tế chỉ ra rằng, chàng trai ấy chỉ nở nụ cười thật rạng rỡ khi đến
phần mà giọng của chính Umji vang lên. Và còn có người gọi chàng trai ấy là “người
hâm mộ số 1 của Umji” – cái danh hiệu khiến cô bé cảm thấy thật thẹn thùng.
Đúng
lúc này, KakaoTalk báo cho Umji rằng danh sách bạn bè đã được cập nhật xong. Cô
bé ngạc nhiên và chạm vào. Cái tên của một chàng trai xuất hiện ngay trên đầu
danh sách. Trong một thoáng, Umji không biết phải phản ứng thế nào. Rồi như thể
cái video mà Umji vừa xem xong khiến cô bé có thêm dũng khí và quyết định soạn
tin nhắn.
Chào tiền bối, em là Umji của
Gfriend ạ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét