31/12/17

[Truyện sáng tác] Hoang tàn (Hoàn thành)

Tác giả: Stella

Nhân vật: Thắng (OC)

Rating: PG (?!)

Tuyên thệ: Câu chuyện do chính tôi sáng tác. Mọi nhân vật và tình tiết trong truyện này đều thuộc về bản thân tôi. Vui lòng đọc truyện tại trang nhật ký cá nhân này và không mang truyện ra khỏi blog mà không có sự đồng ý của tác giả. Xin chân thành cảm ơn.

A/N: Truyện được viết một cách vô cùng ngẫu hứng sau khi tôi chơi game The Last Day on Earth. Đó là một trò chơi khá hay, dù rằng nó cũng tốn kha khá thời gian của tôi.




Đó là một đêm tối như mực. Tòa nhà cũ kĩ ấy phát ra những âm thanh cố gắng cuối cùng. Rồi thanh âm ấy cũng im bặt. Vài ba bóng người đứng bên nhau, họ cùng cúi đầu và thu lấy những tờ báo nóng hổi cho số cuối cùng sẽ được giao đến người đọc vào ngày mai. Một người trong số họ, người già cả và có vẻ có uy tín nhất trong số họ hít thật sâu, rồi ông nói, “cảm ơn mọi người.” Sau câu ấy, ông cũng không nói thêm một lời nào nữa.

Cánh cửa phía sau lưng họ bỗng bật mở. Một nhóm đàn ông mặc áo đen tiến vào. Gương mặt của họ cũng bị che khuất phía sau những chiếc kính lớn màu đen, khiến cho người ta không thể nhận ra rốt cuộc gương mặt hay hình dáng của họ như thế nào. Một người trong số họ thò tay vào trong túi của mình và rút ra một chiếc hộp nhỏ màu đỏ bằng gỗ. Anh ta cất giọng, thanh âm khàn khàn như đã bị cố tình bóp méo vậy. “Cảm ơn các ông đã hợp tác. Từ giờ chính phủ sẽ tiếp nhận nơi này. Các ông cần uống thuốc và quên hết mọi thứ đã xảy ra ở nơi này.”

Người đàn ông già cả kia khẽ cau mày. Điều này dường như không có trong thỏa thuận của họ trước đó. Nhưng người đàn ông đeo kính đen kia đã mở chiếc hộp đỏ trong tay mình ra. Trong đó chứa những viên thuốc nhỏ bỏng bẩy màu vàng. Chúng trong suốt và không có lấy nổi một chút uy hiếp nào nhưng lai có mùi hương dễ chịu đến nguy hiểm tỏa ra khiến người ta phải bắt đầu dè chừng. Người đàn ông áo đen ấy tiếp tục, “tôi biết các ông không muốn uống. Nhưng đây là quy định.” Anh ta vừa dứt lời thì những người mặc áo đen phía sau lập tức tiến lên và giữ chặt những người này. Anh ta đi gần đến phía họ, hơi thở dài vì một lí do gì đó, tuy nhiên, theo một cách dứt khoát nhất, anh ta cầm lầy từng viên thuốc nhỏ bé kia và nhét vào miệng của họ. Ngay khi thứ thuốc đó vừa được đưa vào miệng, họ có thể nhận ra mùi hương dễ chịu của mật ong, và điều cuối cùng mà họ có thể nhớ ra trước khi bất tỉnh đó là hương vị ngọt ngào của nó tan chảy trong miệng mình…



Thắng tỉnh dậy trong âm thanh kỳ lạ. Anh từ từ mở mắt. Trần nhà màu xám xịt, hệt như chính cái số phận kỳ lạ và đen đủi của anh. Thắng hơi nhíu mày. Một cơn đau trào đến. Anh nhanh chóng nhận ra một vết thương trên bụng mình. Nhưng âm thành kỳ lạ vẫn vang vọng trong không gian. Anh nhìn căn phòng. Rõ ràng, đây là một phòng bệnh viện. Nhưng anh không có ý định ở lại đây lâu dài. Người thanh niên cố gắng quên đi vết thương của mình và rời khỏi giường. Anh tiến đến bên cửa sổ và nhìn ra ngoài một cách cảnh giác. Với thị lực tinh tường của mình, Thắng có thể nhận ra vài bóng hình đang chầm chậm tiến về phía cái bệnh viện này.

Cánh cửa phòng bệnh bật mở. Thắng quay sang nhìn. Thái – em trai của anh, nhanh chóng bước vào. Hai người trao cho nhau một cái nhìn đầy ý nghĩa. Nhưng họ không thốt lên được một lời. Âm thanh kỳ lạ kia ngày một lớn dần. Anh nhìn thấy nỗi sợ hãi dâng lên trong mắt Thái, bởi em trai của anh vẫn chỉ là một đứa trẻ mười bốn tuổi mà thôi. Nhưng hoàn cảnh không cho phép họ sợ hãi. Anh siết chặt khẩu súng trong tay mình. Em trai của anh đang lúi húi sắp xếp lại cái ba lô của cậu lần cuối. Rồi cậu đứng thẳng người dậy và cầm lấy khẩu súng trường. Hai người nhìn nhau một cái, rồi Thắng gật đầu với Thái. Cái nhìn của Thắng mang đầy vẻ quyết tâm hơn bao giờ hết.

Thắng nuốt viên thuốc giảm đau mà em trai anh vừa đưa. Có lẽ, cơn đau của sẽ biến mất trong một chốc lát. Có lẽ, nó sẽ giúp anh qua được giờ phút này. Thắng không biết chính xác mình sẽ làm được gì hay bản thân anh muốn cái gì. Nhưng Thắng hy vọng ít nhất, em trai của anh có thể được an toàn.

Những sinh vật kỳ cục ấy chầm chậm bước đi, và cuối cùng chúng cũng đến được bệnh viện. Xung quanh nơi đây, không còn có một sinh vật sống sót nào. Chúng ngửi ngửi trong không khí một chút. Rồi có một hay hai trong số chúng gào lên, thứ âm thanh kỳ cục mà không người nào có thể hiểu nổi. Trong một giây nào đó, người thanh niên mới tròn đôi mươi ở cửa bệnh viện kia cảm thấy sợ hãi. Nỗi sợ mà anh không thể thể hiện ra, khi chính bản thân anh phải làm chỗ dựa cho một đứa trẻ kém mình sáu tuổi. Thắng lên đạn, liếc mắt nhìn em trai mình. Cậu gật đầu với anh, sự sợ hãi trong mắt vẫn tràn ngập. Mười bốn tuổi, không đủ để trưởng thành, nhưng cậu bé bị buộc phải trưởng thành một cách gấp gáp.



Thắng bắn ra viên đạn cuối cùng của mình. Anh rơi một giọt nước mắt, một giọt nước mắt hiếm hoi kể từ khi mọi chuyện xảy ra. Anh thầm nghĩ, thế là hết. Có lẽ, anh chẳng còn cơ hội sống sót. Anh liếc mắt sang phía bên kia, em trai anh vẫn đang cố gắng bắn đi những viên đạn cuối cùng của của nó. Đúng lúc này, một sinh vật lạ kỳ lao đến tấn công anh. Thắng rút con dao vẫn đang dắt bên hông của mình ra. Anh biết, mình không thể ngã xuống.

Sinh vật ấy lao về phía anh với một tốc độ bất thường, khác hẳn với sự chậm rãi của những đồng loại khác của nó. Có lẽ là tiến hóa chăng. Cũng phải thôi. Đã hơn ba tháng rồi mà. Thắng cảm thấy thật tuyệt vọng. Sự tuyệt vọng phát ra từ tận sâu thẳm trong trái tim của anh. Sự tuyệt vọng mà anh đã cố gắng vùi lấp bấy lâu nay.

Đúng lúc này, một tiếng súng trường vang lên từ phía sau sinh vật kỳ lạ kia, khiến cho cả Thắng và Thái cùng ngạc nhiên. Khi sinh vật ấy ngã xuống, làn bụi mờ mịt tản đi, hai anh em họ mới có thể nhận rõ kẻ đang đến. Đó là một người phụ nữ mà họ không nghĩ là rằng bà sẽ xuất hiện, một người phụ nữ mà họ đã tưởng họ đã bị mất đi mãi mãi. Người phụ nữ rưng rưng nước mắt nhìn họ. Phía sau bà là một người đàn ông vô cùng quen thuộc với hai người họ. Thắng và Thái lao về phía ấy. Vòng tay ấm áp của người đàn ông và người phụ nữ mở rộng cho cả hai. Ít ra, trong tuyệt vọng, họ lại nhìn thấy hy vọng.



Xe chạy càng lúc càng nhanh. Thắng chăm chú nhìn cảnh vật trôi qua bên ngoài trong lúc Thái vẫn trầm trồ ngạc nhiên về những thứ được chất trong xe. Từng tòa nhà lớn đổ sập xuống. Lớp cát bui cuốn lên theo từng cơn gió. Vài ba sinh vật chầm chậm bước đi trong ánh chiều tà. Những cái cây lớn chết khô, đổ nghiêng về một phía. Cỏ mọc lan tràn, phủ một màu vàng úa lên mặt đất. Thắng quay sang nhìn người đàn ông đang cầm tay lái. Anh không tin vào số phận nhiều lắm, nhưng ít nhất, hôm nay anh tin.

Người đàn ông liếc sang nhìn anh, cái nhìn cương quyết và sắc bén của một người lính lâu năm trong quân ngũ. Thắng nở một nụ cười như trẻ con, khiến ánh mắt của người đàn ông trở nên ấm áp hơn phần nào. Anh biết, cuối cùng mình cũng có thể dựa vào một ai đó. Có lẽ, cuối cùng họ sẽ có thể sống sót. Có lẽ, số phận vẫn đang mỉm cười với anh. Và có lẽ, sau cùng, anh vẫn được ở bên gia đình của mình.



Mọi thứ trở nên hoang tàn. Không còn một người bình thường nào có thể sống sót được trong cái hoàn cảnh khắc nghiệt ấy. Từng nhóm người sống sót tụ tập lại với nhau, trong những căn hầm quân đội kiên cố. Một vài nhà nghiên cứu xả thân mình để thực hiện thí nghiệm. Không ai rõ thí nghiệm thành hay bại. Không ai hiểu thí nghiệm rồi sẽ đi đến đâu. Nhưng ít nhất, nhưng kẻ sống sót còn có thể hy vọng – hy vọng về một ngày mai tươi sáng hơn.

30/12/17

[Ngôn tình/Đồng nhân High School Musical - Mục lục] Tôi ở trường Trung học Phía Đông

Tác giả: Stella

Tình trạng sáng tác: Sắp hoàn thành

Số chương: 3 phần (?? chương)

Thể loại: Lãng mạn, Thanh thủy văn, Đồng nhân

Cảnh báo: OOC

Lời nhắn: Những nhân vật và tình tiết nằm trong ba phần của bộ phim High School Musical thuộc về Disney. Mọi nhân vật khác thuộc về tôi, tác giả. Truyện chỉ được đăng tải trên The Green Light, trang nhật ký cá nhân của tác giả. Vui lòng không sao chép dưới mọi hình thức. Xin chân thành cảm ơn.

Ghi chú: Truyện được lên lịch đăng tải trên The Green Light từ ngày  01/01/2018. 



MỤC LỤC
Cập nhật ngày 22/03/2019

Phần 1 - High School Musical: The Beginning


.....

29/12/17

[Fanfic - NonSA - Neville Longbottom/Luna Lovegood] Tình yêu không ngờ tới (3)

3. Được yêu


Một học kỳ ở Hogwarts tưởng như rất dài nhưng lại ngắn đến không ngờ. Đám học sinh vội vã tận hưởng quãng thời gian tuyệt diệu ở nơi đây mà không hề lo lắng hay băn khoăn đến nhưng gì sắp đến vào cuối học kỳ: kiểm tra. Đến khi các giáo sư vô cùng thân thiện và nhân hậu thông báo cho chúng về lịch thi cuối kỳ, như một lẽ tất nhiên, thư viện trở nên đông đúc và ồn ào một cách bất thường. Những cư dân thích thường trú trong thư viện buộc lòng phải lựa chọn thay đổi địa bàn của mình. Trong số những cư dân ấy, giáo sư Longbottom và giáo sư Lovegood không phải là duy nhất.

Neville Longbottom ngồi trong văn phòng môn Thảo dược học của mình. Hôm nay tuyết bắt đầu rơi. Ánh lửa ấm áp từ lò sưởi chẳng thể xua đi sự lạnh lẽo trong văn phòng. Anh nhìn chăm chăm vào bài luận của lũ học sinh năm thứ tư, nhưng ngòi bút lông trên tay của anh lại chẳng di chuyển lấy một phân. Đôi mắt nhìn chăm chăm vào một điểm nào đó trên tờ giấy da. Thế nhưng bất cứ ai hiểu chàng Longbottom sẽ nhận ra anh đang thất thần một cách hết sức nghiêm trọng.

Neville cứ ngồi như thế mấy tiếng đồng hồ. Hôm nay, anh không có ý định ghé qua thư viện như thường lệ. Kể từ ngày trở lại Hogwarts, không hiểu sao anh thấy thích thư viên hơn hẳn thời đi học. Anh biết nguyên nhân là do ai. Tuy nhiên, giống hệt như lúc trước, anh không dám nói lấy một lời. Cô gái kia, à không, nữ giáo sư trẻ tuổi kia, chỉ đơn thuần coi anh là một người bạn cũ, không hơn không kém. Cô luôn mỉm cười với anh, thậm chí là trêu chọc anh về chuyện mà bà nội Longbottom đang liên tục thúc giục. Mỗi lần cô lôi lời bà nội anh nói ra, Neville chỉ biệt mỉm cười một cách bất lực. Anh đoán cô không hề hiểu được ánh mắt mà anh trao cho cô. Có lẽ, họ chỉ là bạn bè mà thôi…



Nữ giáo sư tóc vàng trẻ tuổi ngồi trong văn phòng của mình. Cô đáp ứng lời mời của Hiệu trưởng McGonagall để trở lại Hogwarts gặp một người nào đó. Trước đây, cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ yêu một người khác ngoài người ấy. Nhưng cuối cùng, trái tim của cô lại thay đổi. Cô gái tóc vàng muốn bật cười tự giễu. Cuối cùng, cô vẫn chỉ là một cô-khùng mà Ravenclaw ai cũng biết. Bây giờ, cô lại cảm thấy hơi hối hận với quyết định trở lại ngôi trường này. Môn Chăm sóc Sinh vật Huyền bí không đến mức cần hai giáo sư ở đây. Dù sao nó cũng chỉ là một môn học tự chọn.

Nữ giáo sư không hề nhận ra rằng, đám học sinh năm thứ năm và năm thứ bảy hạnh phúc như thế nào khi có cô đứng lớp. Với những phù thủy trẻ tuổi sắp phải tham gia OWLS và NEWT, có được một vị Ravenclaw đứng lớp và lựa chọn sinh vật huyền bí tuyệt hơn một vị giáo sư Gryffindor đứng lớp rất nhiều. Tất nhiên chúng không hề ghét bỏ vị giáo sư to lớn và hiền lành nhà mình. Chúng chỉ ghét bỏ những sinh vật đáng yêu và thú vị mà ông mang đến thôi.

Cô nhấp một ngụm từ chiếc ly màu xanh trên bàn. Nếu Neville Longbottom ở đây, có lẽ anh sẽ nhớ đến chiếc ly này một chút. Nhưng tiếc là không. Vị giáo sư Longbottom kia còn đang bận rối rắm và tiếc nuối vì chuyện không thể dành thời gian ở thư viện cùng ai đó trong văn phòng của mình. Đôi mắt của cô gái tóc vàng hơi thẫn thờ, giống hệt như đôi mắt của vị giáo sư nam trẻ đang ngồi cách đó hai tầng lầu. Một tiếng tặc lưỡi vang lên. Chiếc đũa phép màu tím phát ra một tia sáng biêng biếc. Rồi chiếc bút lông ngỗng nhảy lên và bắt đầu làm việc của mình. Vị nữ giáo sư quyết định cầm lấy chiếc ly và chuyển sang ngồi ở chiếc ghế bành đơn đối diện lò sưởi.

Ánh lửa bập bùng nhảy múa theo một vũ điệu không tên như năm nào. Đôi mắt xanh phản chiếu lại toàn bộ hình ảnh bên trong lò sưởi ấy. Tiếng gõ cửa vang lên. Ba tiếng. Không nhanh không chậm. Cô gái rời mắt khỏi lò sưởi và ngọn lửa ở bên trong nó. Đũa phép hơi ngóc đầu lên, nhưng đột nhiên cô gái lại chẳng muốn mở nó ra. Ba tiếng gõ cửa nữa lại truyền đến tai cô. Cô gái hít một hơi, rồi không hề chần chừ mà mở cửa. Cô đoán chính xác người đến là ai.

“Chào em. Hôm nay thế nào?” Chàng trai đứng trước cửa nhìn thẳng vào mắt cô một cách ngốc nghếch hết sức. Đôi mắt của nàng đại bàng kiêu hãnh ánh lên một tia sáng kỳ lạ. Cô mỉm cười đáp lời.

“Không tệ. Có chuyện gì mà anh phải đến tận văn phòng của em vậy?”

“Chỉ là…” Chàng trai hơi đỏ mặt. Điều đó khiến cho cô gái cảm thấy kỳ cục. “Chỉ là… anh cảm thấy cần người tâm sự một chút.”

“Được rồi.” Cô gái hơi thở dài rồi nghiêng người, nhường lối cho chàng trai mới đến tiến vào văn phòng của mình. Cô quay người lại và bỏ lỡ ánh mắt kỳ vọng xen lẫn hụt hẫng của chàng trai.

Hai người họ ngồi đối diện nhau. Anh tìm đến cô để tâm sự nhưng từ khi họ ngồi xuống đến giờ, anh lại chẳng nói một lời. Cô gái cảm thấy tình huống của họ thật kỳ cục. Dù có chuyện gì đã từng xảy ra, thì chí ít họ vẫn là bạn cũ. Đáng lẽ cái thứ không khí kỳ quái này phải biến mất sau mười năm xa cách giữa họ chứ. Nhưng không, nó chẳng hề vơi bớt một chút nào hết.

“Anh muốn tâm sự chuyện gì?” Cô phá tan bầu không khí yên lặng kỳ cục giữa hai người họ. Chàng trai giật mình, như thể anh vừa bừng tỉnh khỏi một giấc mộng lạ lùng nào đó.

“Mười năm qua em đi những đâu?” Chàng trai quyết định hỏi. Sau đêm hôm ấy, họ đã không gặp nhau. Không ai có được tin tức của cô. Anh đã cố gắng nhờ vả bạn bè ở Bộ Pháp thuật. Nhưng chẳng ai cho anh một thông tin hữu ích.  

“Đi tìm Quấy rầy manh và Thú vỏ sừng vụn trong rừng rậm Scandinavia.” Cô gái nói một cách hờ hững.

“Em tìm được chứ?” Chàng trai hỏi.

“Không dễ như em nghĩ.” Cô đáp như thể chẳng hề bận tâm.

“Em sẽ đi tìm kiếm chúng tiếp chứ?”

“Em không biết. Có thể có. Cũng có thể không.” Cô đáp nước đôi. Chàng trai ngồi đối diện hơi cau mày. Rồi anh hít sâu một hơi và quyết định.

“Luna này, đêm hôm ấy….”

Nhưng cô không để anh nói hết lời. “Phu nhân Longbottom rất lo lắng về chuyện kết hôn của anh đấy.”

“Anh biết.” Neville dập tắt ý định nhắc lại ký ức giữa anh và cô.

“Nếu anh cố gắng nghiêm túc thì phu nhân Longbottom sẽ không phải lo lắng đến thế.” Cô gái nhận xét. Câu nói của cô khiến anh ngạc nhiên vô cùng. Cô rời nước Anh mười năm mà anh chẳng thể nào tìm thấy được. Ấy vậy mà cô lại nói chuyện như thể bà cô thường xuyên tâm sự với bà nội anh vậy.

“Thực ra, anh có người trong lòng.” Giáo sư Longbottom trẻ tuổi nói và nhìn thẳng vào mắt cô. Sự chân thành trong đôi mắt của anh khiến nữ phù thủy ngồi đối diện bối rối. “Anh muốn cầu hôn với cô gái ấy, nhưng anh còn chẳng thể tìm được cô ấy ở nơi nào thì sao có thể cầu hôn cơ chứ.”

“Tại sao anh lại muốn kết hôn với cô ấy? Trách nhiệm?” Cô gái tóc vàng tránh đi ánh mắt chân thành kia. Cô không hề nhìn thấy sự thất vọng trong đôi mắt của chàng sư tử.

“Không. Không phải là trách nhiệm.” Anh phủ nhận.

“Anh biết em mong ước mình có một gia đình như thế nào không?” Đột nhiên, cô hỏi.

“Một người chồng và những đứa con thông minh chăng?” Anh cười, bông đùa một cách nhạt toẹt.

“Một người yêu em.” Cô đáp. Mái tóc vàng không hiểu tại sao lại trở nên vô cùng ảm đạm, như thể bị rút đi vẻ rạng rỡ nên có của mình bằng một lời nguyền không tiếng động nào đó.

“Một người yêu em?” Chàng sư tử mở to mắt nhìn cô gái ngồi đối diện.

“Đúng vậy.” Cô gật đầu. “Em muốn biết cảm giác được yêu là như thế nào.” Cô nói một cách buồn bã. “Yêu người khác quá mệt mỏi.”

“Được yêu?” Neville Longbottom lặp lại trong vô thức. Rồi anh đột ngột đứng dậy. “Anh nên trở lại văn phòng của mình và phê nốt chỗ bài tập thảo dược.” Anh bước ra cửa một cách vội vàng. “Tạm biệt em, Luna.”

“Tạm biệt.” Cô gái khẽ lẩm bẩm sau khi chàng trai rời đi và cánh cửa đã khép chặt lại. Đôi mắt của cô đượm một nỗi buồn không tên.



Neville Longbottom trở lại văn phòng của mình. Anh thở dốc vội vàng. Trái tim đập nhanh liên hồi. Nó đang hoảng loạn như chính tâm trí của anh vậy. Giáo sư Longbottom nở một nụ cười khổ. Anh nhớ tới lời cô gái kia vừa nói với mình. Đúng, cảm giác được yêu là như thế nào? Anh cũng không biết nữa. Anh đã cho rằng mình phải có trách nhiệm với cô. Anh đã cho rằng mình nên thực hiện những điều mình nên làm cho cô sau đêm đó. Nhưng anh chưa bao giờ suy xét đến chuyện cô mong muốn. Anh đã sai rồi sao? Mười năm qua, anh đã sai rồi sao? Neville tựa vào tường và dần ngồi hẳn xuống sàn theo một cách rất không phù thủy.

Anh nhớ lại ánh mắt và con tim mình từng tập trung chỉ để truy đuổi hình bóng của một cô gái. Anh từng rất ngốc nghếch và ngây thơ cho rằng một ngày nào đó, điều kỳ diệu sẽ xảy ra và cô gái tóc nâu xinh đẹp thông minh kia sẽ hiểu được những ẩn ý trong mắt anh. Dù là một chú sư tử can trường thì bản năng và sự dạy dỗ của quý tộc không cho phép anh vượt ra ngoài khuôn khổ của mình. Dù cho bà nội của anh – phu nhân Longbottom, có là người ủng hộ của Hội Phượng Hoàng thì anh cũng chẳng thể đưa một phù thủy phi thuần huyết vào gia phả của nhà mình. Vì thế anh đã chùn bước. Vì thế anh đã hối hận.

Anh đã tìm kiếm một cô gái khác - người con gái tóc vàng ấy, chỉ bởi vì cô phù hợp với anh và gia tộc của anh nhất. Nhưng hôm nay, một lần nữa, anh lại hối hận. Cô không phải quý tộc. Cô thuần huyết, nhưng cô có những tiêu chuẩn của riêng mình. Cô cần một người yêu mình. Cô muốn biết cảm giác được yêu. Neville úp mặt vào lòng bàn tay. Một cái gì đó nặng nề xiết chặt lấy trái tim của anh.




Đàn ông đôi khi phải chịu rất nhiều áp lực mà những người phụ nữ chẳng thể hiểu nổi. Họ không thể hiện nó ra bao giờ, nhất là với những người quan trọng của họ. Bởi vì đó là bản năng của phái mạnh. Bọn họ cũng có những phút yếu lòng. Bọn họ cũng có những phút cảm thấy cần được bao bọc. Đừng nghe những gì người đàn ông nói. Hãy quan sát hành động và ánh mắt của anh ta. Thậm chí, hãy chú ý từng chi tiết nhỏ nhất mà anh ta để lộ ra. Có lẽ, bạn sẽ phát hiện được điều mà người ấy giấu kín.

28/12/17

[Ngôn tình/Đồng nhân Harry Potter - Mục lục] Một kết thúc khác

Tác giả: Stella

Tình trạng sáng tác: Đang tiến hành

Số chương: Chưa đếm

Thể loại: Lãng mạn, Đồng nhân

Cảnh báo: OOC

Lời nhắn: Mọi nhân vật và tình tiết trong Harry Potter thuộc về J.K.Rowling. Những tình tiết/nhân vật mới cũng như cốt truyện này thuộc về tôi. Vui lòng không đưa ra ngoài trang nhật ký cá nhân này nếu không có sự đồng ý của tác giả. Xin chân thành cảm ơn.

Ghi chú: Truyện được lên lịch đăng tải trên The Green Light từ ngày 16/01/2018 (sau khi Tình yêu không ngờ tới kết thúc). Dự kiến từ 2 đến 3 chương/tuần.


MỤC LỤC
Cập nhật ngày 30/12/2017


Giới thiệu


Một - Hai - Ba - Bốn - Năm

Sáu - Bảy - Tám - Chín - Mười


Mười một - Mười hai - Mười ba - Mười bốn

Mười lăm - Mười sáu - Mười bảy

Mười tám - Mười chín - Hai mươi

26/12/17

[Fanfic - NonSA - Neville Longbottom/Luna Lovegood] Tình yêu không ngờ tới (2)

2. Lâu rồi không gặp, Neville!


Một lần nữa, tháng Chín lại đến. Sân ga số Chín và số Mười  ở Nhà ga Ngã tư Vua đông đúc hơn thường lệ rất nhiều. Thi thoảng lại có ba bốn người cùng nhau đâm sầm vào cái cột lớn giữa hai sân ga một cách hết sức hiển nhiên. Nhưng dường như những vị khách bình thường khác ở nơi đây không mấy tò mò hay bận tâm đến sự bất thường ấy.

Đằng sau cái cột lớn giữa hai sân ga, ở sân ga số Chín-ba-phần-tư, đang có hàng trăm kẻ ăn mặc hết sức kỳ cục và buồn cười. Tiếng chim cú mèo kêu, tiếng cóc nói chuyện, tiếng mèo rên rỉ,… cùng với tiếng đùa giỡn của đám trẻ con, tiếng chào hỏi nhau của người lớn, hòa quyện và khiến cho sân ga bí mật của những kẻ bất thường này. Neville Longbottom yên lặng ngồi ở cuối toa tàu. Hôm nay, anh quyết định bắt chước giáo sư Remus Lupin của mình khi xưa, lẫn vào đám học sin và lên tàu để trở lại Hogwarts – ngôi nhà thứ hai của anh. Giáo sư Thảo dược tân nhiệm của Hogwarts ngồi một mình và ngắm nhìn cuộc chia tay của ba mẹ và những đứa trẻ ở dưới sân ga kia. Ngày còn đi học, anh chẳng bao giờ được bố mẹ của mình đưa đến đây hết. Bố mẹ anh hồi ấy chỉ biết cười và đưa rác làm quà cho con trai duy nhất của họ. Longbottom hơi lắc lắc đầu để xua đi những ký ức buồn bã của mình.

Cánh cửa toa bật ra. Nó lôi Longbottom ra khỏi mớ hồi ức không mấy vui vẻ. Anh liếc mắt sang nhìn. Đứa trẻ đang thò đầu vào có mái tóc màu rơm. Đôi mắt của nó ánh lên sự vui vẻ khi nhìn thấy anh. Thằng bé lên tiếng, “Chú Neville. Con tìm chú mãi từ nãy đến giờ.”

“Ta đến hơi sớm.” Longbottom cười hiền hậu. “Con nên tập gọi chú là giáo sư Longbottom.”

“Nghe cứ kỳ kỳ sao ấy.” Thằng bé bĩu môi một cách không hài lòng gì hết. “Ba Harry và mẹ Ginny bảo chú sẽ làm chủ nhiệm nhà Gryffindor phải không ạ?” Thằng bé ngước đôi mắt hết-sức-ngây-thơ và nhìn thẳng vào mắt anh.

“Đúng vậy.” Longbottom trả lời thằng bé.

“Vậy chú sẽ không trừ điểm của con đúng không?” Thằng bé háo hức nói, như thể nó đang lên kế hoạch cho những hành động phá luật của mình dưới sự bảo kê của Viện trưởng tương lai nhà mình.

“Nếu con có thể vào Gryffindor, ta sẽ xem xét.” Anh nổi hứng trêu chọc thằng bé, khiến cho nó phụng phịu.

“Con sẽ vào Gryffindor.” Thằng bé nói một cách vô cùng khẳng định. “Ba con, mẹ con, ba đỡ đầu, mẹ Ginny, ông bà nội và ông ngoại của con đều là Gryffindor. Vậy nên con cũng là Gryffindor.”

“Chưa chắc.” Longbottom cười một cách hết sức vui vẻ. “Con còn quên bà ngoại của con đó. Bà ngoại con là Slytherin.”

“Không tính. Không tính.” Thằng bé phẫn nộ lắc đầu. “Cả nhà đều là Gryffindor hết. Và con cũng sẽ như thế.”

“Thực ra thì…” Longbottom hơi dừng một chút và đặt một tay lên vai của thằng bé. Anh nhìn sâu vào đôi mắt nâu của đứa trẻ. “Anh hùng không nhất thiết phải xuất phát từ Gryffindor. Và kẻ xấu không nhất thiết phải học ở Slytherin. Con chỉ cần là chính con thôi, Ted.”

Đám tân sinh mười một tuổi rời thuyền và đi theo vị giáo sư phía trước. Vẻ ngoài đáng sợ với bộ râu màu đen rậm rạp và thân hình to lớn của ông khiến chúng không dám ho he dù chỉ một lời. Chúng chỉ biết cố căng mắt để có thể bước đi một cách vững vàng. Vị giáo sư to lớn kia đứng trước một cánh cửa và gõ hai cái. Ngay lập tức, cánh cửa đen thui mở ra.

“Tân sinh đã có mặt, giáo sư Flitwick.”

“Cảm ơn anh, giáo sư Hagrid.” Một thanh âm lanh lảnh vang lên, đáp lời vị giáo sư to con dẫn đường cho tụi trẻ. Đám trẻ đứng cuối hàng hơi nghiêng người một chút để có thể nhìn thấy người vừa mới lên tiếng trả lời. Nhưng chúng chẳng nhìn thấy bất cứ ai.

Vị giáo sư to con đi qua cánh cửa và đóng nó lại. Bọn trẻ chỉ có thể nhìn thấy ánh sáng màu vàng hắt ra từ phía sau cánh cửa. Nhưng nó đóng lại ngay lập tức trước mắt chúng.

Mấy đứa bé đang đứng trên cùng ngạc nhiên trước người mới xuất hiện. Đó là một người đàn ông nhỏ nhắn, trông ông hệt như những yêu tinh của ngân hàng phù thủy Gringotts. Ông cất tiếng nói. Giọng ông không trầm trầm và già cả như gương mặt mà bọn trẻ đang nhìn thấy. Nó hơi cao hơn bình thường. Trong thanh âm của ông chứa đầy sự vui vẻ. Nhưng sự vui vẻ ấy lại chẳng thể làm cho những đứa trẻ mười một tuổi kia bớt hồi hộp một chút nào.

“Sắp đến giờ phút vô cùng quan trọng trong bảy năm sắp tới của các trò ở Hogwarts. Sau lễ phân loại, các trò sẽ không chỉ là học sinh của Hogwarts. Các trò sẽ trở thành những Gryffindor, Hufflepuff, Ravenclaw hay Slytherin. Các trò sẽ tận hưởng khoảng thời gian niên thiếu tuyệt diệu của mình ở nơi đây cùng với đồng bạn của mình. Ta hy vọng dù có là ai, là học sinh của nhà nào đi chăng nữa, các trò cũng có thể làm hết sức mình để không phải hối hận.”

Tụi trẻ hết sức ngoan ngoãn gật đầu tỏ vẻ đã hiểu ý của ông.

“Các trò sẽ có những người bạn mới ở nơi này. Những người ấy có thể cùng nhà hay khác nhà với trò. Và các trò sẽ nhận ra rằng, bạn bè của mình dù có ở nơi nào thì vẫn là bạn bè. Đừng sợ hãi làm bạn với một Slytherin. Đừng e dè khi làm quen với một Ravenclaw. Đừng coi thường khi làm bạn với một Hufflepuff. Và đừng lo lắng khi làm bạn với một Gryffindor. Bạn bè sẽ trở thành những người vô cùng quan trọng trong bảy năm của trò ở nơi đây.”

Đám trẻ ngạc nhiên trước những lời vị giáo sư bé nhỏ ấy nói. Vài ba con rắn nhỏ hơi tự ti lập tức ngẩng đầu một cách kiêu hãnh. Một số đứa trẻ đang hoang mang vì có thể sẽ mất đi những người bạn mới quen trên tàu lập tức mỉm cười. Chúng nhìn nhau một cách vui vẻ. Vị giáo sư bé nhỏ đảo mắt theo dõi đám trẻ trong sự vui mừng. Nhưng ông không nói thêm điều gì mà chỉ yên lặng đứng đó.
Toàn bộ không gian xung quanh dần trở nên im lặng tuyệt đối. Mặc dù vị giáo sư vừa nói xong có vẻ chẳng mấy đáng sợ, đám tân sinh vẫn có cảm giác như có ai đó đang theo dõi mình. Chúng cứ đợi trong yên lặng như thế ước chừng khoảng năm phút thì một tiếng vỗ tay vang lên. Tụi trẻ ngước mắt lên nhìn vị giáo sư bé nhỏ. Ông mỉm cười.

“Đã đến giờ, đi vào các trò.”

Tụi trẻ nhanh chóng đi theo vị giáo sư. Bọn họ xuyên qua hai lớp cửa màu đen và bước vào một hành lang lớn khác. Rồi bọn họ rẽ trái, đứng trước một cánh cửa to. Vị giáo sư lắc cổ tay của mình một chút và Đại sảnh đường được mở ra trước mắt những đứa trẻ mười một tuổi. Chúng ngạc nhiên và thích thú khi nhìn thấy những ngọn nến đang lơ lửng trong không trung. Trên trần nhà, bầu trời đêm lấp lánh ánh sao huyền ảo.

Vị giáo sư bé bỏng đang dẫn đường cho tụi trẻ bước lên và khua đũa một chút, làm cho một cái ghế đẩu và một cái mũ phù thủy cũ kỹ hạ cánh nhẹ nhàng trước mắt bọn trẻ. Trong sự tĩnh lặng của cả Đại sảnh đường rộng lớn, chiếc mũ xấu xí và cũ nát đang nằm yên trên chiếc ghế đầu khẽ cựa quậy. Rồi những nó uốn uốn thân thể. Lớp da nhăn nheo trên mũ co lại rồi tách ra, tạo thành một cái miệng hết sức rộng. Bọn trẻ trố mặt ngạc nhiên. Đám học sinh lớn hơn đã quen thuộc với cảnh này. Họ chỉ yên lặng theo dõi và lắng nghe bài hát mới nhất.


Oh you may not think I'm pretty,

Các trò có thể cho rằng ta không xinh đẹp

But don't judge on what you see,

Nhưng đừng đánh giá chỉ bằng vẻ bên ngoài

I'll eat myself if you can find

Ta có thể cá với trò rằng

A smarter hat than me…

Thế gian chẳng có chiếc mũ nào thông minh hơn ta…

(Tiếng Anh được trích từ Bài ca nón phân loại - Harry Potter và Hòn đá Phù thủy)


Đám trẻ lần lượt bước lên theo danh sách. Ted Lupin không phải một trong những cái tên nằm ở đầu. Thằng bé nhìn về phía chiếc bàn dài của giáo sư một cách lo lắng. Nó mong mình nhận được ánh mắt an ủi nhân hậu của chú Neville. Thế nhưng, nó chợt nhận ra rằng chú ấy đang nhìn sang đầu bên kia của bàn giáo sư mà chẳng hề chú ý đến nó. Theo tầm mắt của Giáo sư Longbottom, thằng bé đưa mắt nhìn sang phía bên kia. Ngồi cạnh vị giáo sư to con dẫn đường cho tụi nó ban nãy là một vị nữ giáo sư trẻ. Cổ thật xinh đẹp, thằng bé nghĩ như thế. Mái tóc màu vàng của vị nữ giáo sư giống như đang sáng lấp lánh trong góc vậy. Đúng lúc này…

“Lupin, Ted.”

Thằng bé thấy có ai đó khẽ đẩy mình một cái. Ted nhanh chóng đưa mắt nhìn chú Neville của mình. Chú ấy mỉm cười với nó. Thằng bé hít một hơi. Và khi chiếc mũ vừa chạm phải đầu nó, một âm thanh vang dội truyền ra khắp Đại sảnh đường.

“Gryffindor.”



Neville Longbottom ngồi lặng yên trong văn phòng môn Thảo dược học. Anh không hề ngờ tới sẽ được gặp lại cô gái ấy ngày hôm nay. Ký ức về cái đêm hôm ấy lại xuất hiện trong đầu anh. Chàng Longbottom cảm thấy mình không nên như thế. Nhưng không hiểu sao, càng đè nén thì nó càng trỗi dậy. Cả bữa tối hôm nay, thậm chí anh còn không mấy chú ý tới cậu nhóc Ted Lupin. Anh không hề đoán được cô sẽ trở lại Hogwarts để làm Giáo sư môn Chăm sóc Sinh vật Huyền bí cùng với Hagrid.

Tiếng gõ cửa vang lên, lôi Neville Longbottom trở lại với thực tại. Giáo sư Longbottom trẻ tuổi uống thêm một ngụm cà phê rồi đứng dậy ra mở cửa. Cánh cửa văn phòng màu đen mở ra. Trong bóng tối, anh có thể nhìn thấy mái tóc dài xinh đẹp kia tỏa ra thứ ánh sáng dịu dàng như ánh trăng. Một lần nữa trong đêm nay, anh lại thất thần. Anh nhìn thẳng vào đôi mắt của người đang đứng trước cửa đây và không nói nên lời. Anh không biết mình nên bắt đầu trò chuyện với cô như thế nào. Anh không biết mình nên hỏi thăm cô hay gửi lời chào thân thiện như một người bạn cũ lâu không gặp.

Đôi mắt kia vẫn trong veo như trong ký ức của Neville Longbottom. Chẳng hiểu sao, anh có thể nhớ được chính xác đôi mắt ấy đã từng thất thần kiểu gì, từng ngập tràn nước mắt ra làm sao. Thậm chí, anh có thể nhớ chính xác đôi mắt ấy đã chiếu thẳng vào linh hồn của anh trong cái đêm ấy như thế nào.

“Chào em.” Anh cất lời. Giọng nói khàn khàn hơn thường lệ.

“Chào anh.” Cô gái đứng đó mỉm cười. “Lâu rồi không gặp, Neville!”




Tình bạn là thứ gì đó thật tuyệt diệu. Nó chẳng bị ngăn cách bởi khoảng cách hay thời gian. Thứ duy nhất có thể làm nó thay đổi chính là trái tim của chúng ta. Vậy liệu trái tim của bạn có đủ trung thành hay không?

25/12/17

[Truyện sáng tác] Em không biết... (Hoàn thành)

Tác giả: Stella

Nhân vật: Châu x Dương (OC)

Tình trạng: Hoàn thành

Rating: PG (?!)

Tuyên thệ: Truyện do tôi sáng tác. Mọi tình tiết và nhân vật thuộc về chính tôi. Vui lòng đọc tại trang nhật ký cá nhân này của tôi và không mang đi bất cứ nơi nào khác mà không có sự đồng ý của tác giả. Xin chân thành cảm ơn các bạn.

A/N: Phần tiếp theo của truyện Still loving you ~ Vẫn yêu em…

Câu chuyện này được lấy cảm hứng từ bài hát Never Knew I Needed của Ne-Yo, nhạc phim The Princess and The Frog (Disney).



Có đôi khi, bạn sẽ chẳng bao giờ biết được ai là người quan trọng với mình. Có đôi lúc, bạn sẽ vô tình đánh mất người mà bạn luôn trân trọng. Và có đôi lần, bạn sẽ tình cờ tìm lại được những điều mà bạn vô tình đánh mất.



Đó là một buổi chiều đẹp ở Paris. Châu rời trường học với đầy bản thảo trên tay. Ngày mai là Chủ Nhật. Có lẽ mình nên dành một buổi chiều mua sắm thêm chút đồ. Châu thầm nghĩ như thế khi băng qua phố. Bất chợt, cô nhìn thấy một chiếc áo vét xám viền đen trong tủ kính. Châu chợt nhớ tới một người mà đã hơn hai năm rồi, cô cố gắng không nhớ tới. Người ấy từng mặc một chiếc áo vét gần giống như thế, mỉm cười và chìa tay cho cô. Khi ấy, cô như một nàng công chúa xinh đẹp trong truyện cổ tích. Khi ấy, Châu đã nghĩ mình sẽ trở thành cô gái hạnh phúc nhất.

Châu miên man với những suy nghĩ của mình và đứng yên trước tủ kính, khiến cho vài ba chàng trai Tây phải ngoái đầu nhìn. Ừm, Châu cũng không phải cô gái đẹp nghiêng nước nghiêng thành. Cô chỉ đơn giản là một thiếu nữ châu Á có vẻ ngoài mong manh khiến người khác luôn mong muốn được bao bọc và che chở. Đám bạn bè của Châu luôn chủ động bảo vệ cô, dù đôi khi, Châu tự nhận mình cũng chẳng yếu đuối đến như thế. Nhưng theo như lời Nữ, cô bạn thân nhất của Châu – thì vẻ ngoài của cô khơi dậy bản năng muốn bảo vệ người khác.

Một ai đó đặt tay lên vai Châu, khiến cô giật mình, làm rơi đống giấy tờ trên tay xuống mặt đất. Châu vội vàng cúi xuống nhặt. Một giọng nam quen thuộc vang lên bên tai cô. “Xin lỗi, anh không cố ý.”

“Anh chỉ cố tình thôi phải không?” Châu đáp lời chàng trai. Cô mải cúi đầu thu dọn mớ giấy tờ đến nỗi không hề nhận ra được nụ cười bất lực xen lẫn thương yêu của chàng trai bên cạnh mình.

“Tối nay qua chỗ anh ăn được không?” Chàng trai nói với Châu. Lúc này, cô đã thu dọn xong xuôi bản thảo của mình. Châu ngước mắt nhìn chàng trai.

“Anh không sợ Marie ghen?” Châu hơi nhướn mày nhìn chàng trai gốc Việt đang đứng với mình. Anh ta cao gần mét chín, nên dù sở hữu chiều cao một mét sáu mươi tròn trĩnh, Châu vẫn buộc lòng phải ngước mắt nhìn anh chàng.

“Chính cô ấy đề nghị anh mời em qua.” Chàng trai mỉm cười nhìn Châu. “Em gái à, em là em gái ruột của anh đó. Cô ấy không thể ghen với em đâu.”

“Em là em họ.” Châu liếc chàng trai. “Và Phong, anh phải gọi điện về cho hai bác đi. Hai bác toàn gọi điện cho em hỏi anh thôi.” Cô nàng thở dài ngán ngẩm. “Anh phải có tý tự giác đi chứ.”

“Tuân lệnh cô nương.” Phong cười đáp lại cô em họ của mình. Và họ cùng bước đi. Cả hai không hề nhận ra ở đằng xa, có một chàng trai khác đang nhìn theo họ. Chàng trai ấy đang ngạc nhiên một cách tột độ.



Từng bông tuyết lạnh lẽo rơi xuống. Châu khẽ liếc mắt ra ngoài. Ông anh họ quý hóa của cô đang bận tíu tít với người yêu trong bếp. Một nỗi cô đơn trào lên trong lòng của cô gái Việt ở nơi xứ người. Châu bấm bấm điều khiển ti vi, tìm đến một kênh phát tiếng Việt. Châu cố gắng tập trung vào bộ phim đang phát – một bộ phim mà chắc chắn cô chẳng bao giờ xem khi còn ở quê nhà. Cô nhân vật chính đang khóc trong mưa, băn khoăn tại sao lại bị người yêu phản bội. Châu hơi buồn cười nhìn cảnh ấy. Khóc cũng chẳng giải quyết gì được đâu.

Sau hơn hai tiếng đồng hồ vật lộn, cuối cùng Phong và Marie quyết định gọi đồ ăn để chiêu đãi cô em họ quý hóa của Phong. Châu nhướn mày nhìn hai người họ. “Rốt cuộc thì hai người làm gì trong bếp vậy?”

“Nem.” Marie đáp một cách vui vẻ, cứ như thể kẻ dở hơi vừa thất bại trong bếp không phải là cô nàng. “Phong bảo món đó ngon lắm. Nhưng ảnh toàn chỉ đạo sai thôi.”

“Anh biết làm món đó từ bao giờ vậy?” Châu quay qua nhìn ông anh của mình.

“Công thức trên mạng. Video trên mạng. Anh đâu cần biết mới có thể chỉ đạo.” Phong nhún vai tỏ vẻ vô tội với em họ.

“Tóm lại là anh không biết chứ gì.” Châu bật cười. Marie cũng bật cười theo. Phong bất lực nhìn hai cô gái đang ngồi trên sô pha. Trong một thoáng chốc, căn hộ nhỏ bé tràn ngập niềm vui và tiếng cười, xóa tan đi sự cô đơn mà Châu đã phủ đầy trong phòng khách ban nãy. Bên ngoài căn hộ, một chàng trai đang chăm chú nhìn lên khung cửa sổ nào đó. Ánh đèn đường màu vàng hắt lên đôi mắt của chàng trai những tia sáng kỳ lạ.



Châu tạm biệt Phong và Marie để ra về. Tuyết bắt đầu rơi dày hơn. Marie cứ liên tục khuyên Châu đợi taxi rồi hẵng ra về nhưng Châu từ chối. Dành chút thời gian để đi bộ cũng không tệ một chút nào hết. Châu đã nghĩ như thế, cho đến khi cô đi được nửa quãng đường từ căn hộ của Phong về nhà mình. Châu hốt hoảng khi cảm nhận có ai đó đang lẽo đẽo theo dõi mình. Cô cố gắng bước nhanh hơn. Nhưng kẻ đó cũng tăng nhanh bước chân.



Châu sợ hãi bỏ chạy.



Trong đêm, tiếng thở hổn hển của cô gái vang lên. Tiếng thở của kẻ đuổi theo sau lưng cô cũng càng lúc càng rõ ràng



Con phố sáng rực dưới ánh đèn đường có vẻ tối tăm hơn thường lệ. Tuyết trắng xóa cứ rơi, không còn chút nào lãng mạn. Sự sợ hãi bắt đầu thay thế.



Châu nhận ra kẻ đó sắp đuổi kịp mình. Đúng lúc này, cô vấp ngã. Cô hoảng sợ, cố đứng dậy chạy tiếp, nhưng có lẽ, chân cô không cho phép điều đó. Mắt cá chân đau nhói cho Châu biết, đôi chân của cô sẽ không đáp ứng điều cô mong muốn. Cô có thể nghe thấy tiếng bước chân đang càng ngày càng gần.



“Lâu lắm không gặp, Châu.” Một giọng nói quen thuộc như đến từ quá khứ đập vào tai của cô gái đang nhắm chặt mắt kia. Kẻ đối diện cô nhếch khóe miệng, mỉm cười như thể cô đang làm gì đó vô cùng buồn cười.

Châu khẽ mở mắt. Một gương mặt thân quen hiện ra trước mắt cô. Cô ngập ngừng nhìn kẻ đang đang đứng đối diện mình. “Chào… Chào… Đã lâu không gặp, Dương. Em không biết đó là anh.”

Kẻ đó chìa tay cho Châu, ý bảo cô nắm vào bàn tay của anh ta để đứng dậy. Nhưng Châu từ chối. Cô cố gắng bám vào cột đèn đường. Chàng trai thở dài, hơi cúi người rồi bế ngang cô lên. “Em vẫn cứng đầu như vậy, Châu.”



***



“Anh yêu em.”

“Em không biết…”

“Em chỉ cần ở yên đó để anh yêu em. Vậy là được..”



***



Hôm đó là một buổi chiều đẹp ở Paris. Tuyết đã ngừng rơi. Đám trẻ con vui vẻ chạy ra ngoài chơi đùa. Châu ôm cốc cà phê và đứng bên cửa sổ. Căn phòng khách nhỏ xinh tràn ngập tiếng đàn piano độc tấu. Âm thanh lạch cạch chỗ ổ khóa vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của Châu. Cô nhìn rời mắt khỏi đám trẻ đáng yêu bên ngoài cửa sổ và nhìn về phía cửa ra vào.

“Em không biết là mình đẹp nhất khi nào sao?” Người vừa mới vào cửa đặt túi giấy tờ của mình xuống bàn trà và tiến về phía cô.

“Em không biết.” Châu mỉm cười nhìn chàng trai. Anh ta mở rộng vòng tay và ôm gọn Châu vào lòng. Đôi khi, cô cũng tự băn khoăn chiều cao của mình liệu có quá thấp hay không. Tại sao ông anh họ quý hóa của cô lại ưa thích xoa đầu cô đến thế? Tại sao anh chàng này lại thích ôm trọn cô vào lòng thế này?

“Em không biết?” Anh chàng lặp lại lời cô nói, hơi nhướn mày nhìn cô gái đang ở gọn trong lòng mình. Châu hít một hơi. Mùi bạc hà và chanh tràn ngập trong lồng ngực của cô.

“Đúng thế, em không biết.” Châu đáp. Một đôi môi lành lạnh đặt trên môi của cô. Niềm vui và sự ngọt ngào ngập tràn trong căn phòng khách. Bạn thân của Châu nói rằng cô đã tha thứ cho người này một cách quá dễ dàng. Tuy nhiên, cô lại không cảm thấy thấy thế. Họ rời xa nhau hai năm, cảm nhận đủ những cô đơn của hai năm chia xa ấy. Châu biết anh yêu cô, và cô cũng yêu anh.

“Em không biết nhiều điều quá, cô gái của tôi.” Đôi môi của chàng trai hơi rời xa môi Châu, lẩm bẩm câu nói đó rồi bốn cánh môi lại gặp nhau. Nhiệt độ trong phòng dần tăng cao. Và trong phút giây cuối cùng trước khi đánh mất lý trí của mình, Châu thầm nghĩ, đúng vậy, em không biết…




THE END
of 
Still loving you ~ The Sequel Story: I didn't know

24/12/17

[Fanfic - NonSA - Neville Longbottom/Luna Lovegood] Tình yêu không ngờ tới (1)(18+)

1. Lost the way (18+)


Các cư dân pháp thuật ở Vương quốc Anh trở nên vô cùng háo hức trước những tin tức được Nhật báo Tiên tri đưa ra dạo gần đây. Cậu bé sống sót ngày nào giờ đã trở thành dũng sỹ Gryffindor thứ thiệt. Anh cùng với hai người bạn thân và những người khác đã bảo vệ được ngôi trường pháp thuật của mình, đánh bại Chúa tể Hắc Ám. Mọi thứ đã trở lại với cuộc sống bình thường, hoặc hơn thế.

Harry Potter và Ronald Weasley cuối cùng cũng thành công trong việc cầu hôn người con gái của đời mình và nhanh chóng bước vào hầm mộ của hôn nhân (trích lời của Seamus Finnigan). Đám cưới của họ trở thành tiêu điểm của các hãng truyền thông lớn của giới Phù thủy như Nhật báo Tiên tri hay Tuần san Nữ phù thủy. Tuy nhiên, Tạp chí Kẻ Lý Sự lại chẳng chạy theo hai tin tức nóng nhất của năm ấy. Thậm chí, nếu không nhìn kỹ, bạn đọc của Tạp chí Kẻ Lý Sự sẽ chẳng nhận ra được hai ô nhỏ xíu đăng tin tức về đám cưới của Harry Potter cũng như bạn thân của anh chàng, Ronald Weasley.

Đám hai đám cưới của hai người đứa con nhỏ nhất nhà Weasley diễn ra với số lượng khách tham dự lớn chưa từng có. Nếu bỏ qua đám cưới của cô con gái út nhà họ – Ginny Weasley, thì số lượng người tham dự đám cưới của Ronald Weasley sẽ được đưa vào kỷ lục của nhà Weasley. Điều đó có lẽ là tất nhiên bởi lúc này, quý cô Hermione Granger Weasley đã trở thành Phó trưởng phòng Luật Pháp thuật, còn phu quân tân nhiên của cô nàng, tức anh bạn Ronald Weasley mà chúng ta đều biết, là Phó trưởng phòng Thần Sáng – một chức vụ mà không ai trong gia đình Weasley có thể nghĩ tới khi anh bạn Ron còn đi học ở Hogwarts.

Thế nhưng, trong cái không khí vui mừng và nhộn nhịp của đám cưới giữa Hermione và Ron, có hai người ngồi lặng im dưới một tán cây và nhìn về phía sàn nhảy. Cô gái tóc vàng tỏ ra lơ đãng nhiều hơn thường lệ để che dấu nỗi buồn khi nhìn vào gia đình của chú rể. Còn chàng trai ngồi bên cạnh cô đang nhìn chăm chú vào cô dâu của ngày hôm nay. Hai người họ không ai nói lấy một lời, khiến cho không khí bao trùm giữa họ càng lúc càng trở nên kỳ quái.



Khi mặt trời dần xuống núi, bữa tiệc vẫn tiếp tục diễn ra một cách sôi nổi. Tiếng nhạc xập xình lan tỏa. May là các cư dân pháp thuật có Bùa Tĩnh lặng để ngăn âm nhạc lan đến tai của ngôi làng Muggle gần đó. Cô gái tóc vàng và chàng trai bên cạnh vẫn tiếp tục ngồi im lặng tại chỗ của mình mà không nói lấy một lời. Cuối cùng, có vẻ là cô gái cảm thấy mình đã ngồi đủ lâu nên đứng dậy, quay qua nhìn chàng trai bên cạnh.

“Tiệc sắp tan rồi, chúng ta cùng về chứ?” Cô hỏi và nhận được cái gật đầu đồng ý. Không ai trong số những khách mời trên sàn nhảy đằng xa nhận ra họ đã rời khỏi đó tự bao giờ.





“Đừng về nhà vội.” Chàng trai nói với cô gái đang đi bên cạnh mình. Dưới ánh trăng, mái tóc vàng của cô sáng lên một cách dịu dàng. Cô gái ngước mắt lên nhìn anh. “Đi uống với anh đi.”

“Cũng được.” Cô gái đồng ý. Khóe miệng của cô hơi nhếch lên. Đôi mắt tưởng chừng như lơ đãng lại ánh lên sự tinh tường hơn bất cứ một ai. Cũng đúng thôi, cô gái là một học sinh tốt nghiệp từ Ravenclaw kia mà. “Anh có thể qua nhà em.”

“Nếu em không ngại.” Chàng trai đáp lời. Đôi mắt của họ gặp nhau. Không biết tại sao nhưng dường như giờ phút này, họ cảm thấy mình thật thấu hiểu người kia. Có lẽ, bởi tình yêu của họ kết thúc giống nhau chăng. À không, phải nói chính xác hơn là cả bắt đầu và kết thúc của họ đều giống nhau.

Cô gái mỉm cười nhìn về phía dãy núi trước mặt. Đôi mắt mơ màng của cô đượm một nỗi buồn vô tận. Đôi mắt ấy đã như thế suốt một tháng nay, kể từ ngày đám cưới hôm ấy. Nhưng có thể là cô giấu quá khéo, hoặc có thể là Gryffindor không đủ tinh tế để nhận ra sự biến đổi bé nhỏ ấy, mà cô vẫn chưa bị phát hiện lấy một lần. Cô gái hắt hơi một cái. Tiếng loạt xoạt vang lên, và cô chợt cảm thấy thật ấm áp dưới đêm trăng hôm nay.

“Cảm ơn anh.” Cô gái quay sang nói với chàng trai. Nhưng anh chỉ khẽ cười một cách ngượng ngùng như một bản năng đã được rèn luyện suốt bảy năm ở Hogwarts.

“Từ ngày em làm chủ biên, anh thấy tạp chí khá thú vị.” Chàng trai nói một câu không đầu không đuôi, giống như muốn phá đi sự yên tĩnh giữa hai người bọn họ.

“Em cũng thấy thế.” Cô gái thừa nhận mà không có một chút ngượng ngùng nào. “Em đã đọc nghiên cứu mới nhất của anh về giống Mandela biến dị. Anh viết không giống Gryffindor chút nào.”

“Vậy sao?” Chàng trai bật cười. “Vậy anh giống nhà nào?”

“Ravenclaw.” Cô gái đáp một cách dứt khoát, khiến cho chàng trai hết sức ngạc nhiên.

“Thật ư? Anh còn tưởng là Hufflepuff.” Chàng trai thả ra một câu bông đùa. Đột nhiên, anh nhớ tới cuộc đối thoại của mình và một người từ rất lâu trước kia, về chuyện chính anh có giống một Gryffindor hay không.

“Anh rất nghiêm cẩn với thảo dược.” Cô gái đánh giá rồi vung đũa phép. Một căn nhà với về ngoài giống như một cái cối xay gió lớn hiện ra. Chàng trai nhìn ánh sáng màu cam phát ra từ đũa phép của cô và ngơ ngẩn. Thật giống…



“Nhà em không trữ nhiều lắm.” Cô gái nói và đưa cho chàng trai một ly rượu màu xanh trời. Chàng trai nếm một ngụm rồi gật đầu.

“Ít nhưng chất lượng.” Anh nói. Cô gái mỉm cười, nụ cười thật lòng đầu tiên của ngày hôm nay, à không, đúng hơn là của một tháng qua.

“Em không biết điều đó đấy.” Cô gái nói. Rồi hai người họ là rơi vào im lặng. Sự im lặng bao trùm lấy hai tâm hồn cô đơn và đã chịu đủ đau đớn bởi tình yêu. Họ rót rượu cho nhau đầy ăn ý, như thể họ đã tập dợt cả ngàn lần chuyện đó.

“Tôi… chưa bao giờ… nói… cho… cô ấy… biết…” Chàng trai lẩm bẩm. Cả hai người họ đang ngồi dưới sàn và nhìn thẳng vào ngọn lửa bập bùng bên trong lò sưởi. Chai rượu trên bàn trà đã cạn đến đáy. Bên cạnh anh, cô gái tóc vàng đang dựa cả vào chiếc sô pha sau lưng. Ánh mắt bị che khuất bởi hàng lông mi cong vút. Không ai biết trong ánh mắt ấy lúc này đang chứa đựng cái gì.

“Em… cũng… chưa bao giờ…” Cô gái lẩm bẩm như thế rồi mở mắt ra, nhìn thẳng vào đôi mắt của chàng trai. Cô gái vươn người một chút để với đến chỗ chai rượu trước mắt họ. Nhưng chai rượu đã rỗng. Cô quay sang nhìn chàng trai. “Anh… uống… hết…”

“Ừ… hết…” Chàng trai gật đầu. Đôi mắt nâu ấm áp nhìn thẳng vào đôi mắt xanh biếc long lanh của cô gái.

“Hết… rồi…” Cô gái đột nhiên òa khóc. Chàng trai vỗ vỗ lên vai cô một cách đồng cảm. “Hết… thật… rồi…” Cô gái nức nở. Tình yêu kết thúc một cách vô vọng. Giá như nó chưa từng bắt đầu thì thật tốt biết bao. Nhưng kể cả có là phù thủy, họ cũng chẳng thể xóa bỏ quy tắc của thời gian. Kể cả có nắm giữ xoay thời gian, họ cũng chẳng thể biến đổi được tình cảm của chính họ và những người khác.



Đôi môi của cô gái và chàng trai chạm đến nhau hết sức đột ngột. Hai đôi mắt mở lớn nhìn thẳng vào nhau. Không biết bởi rượu hay bởi không khí của đêm nay, chàng trai nhút nhát kia quyết định làm sâu sắc hơn nụ hơn tình cờ này. Hàng mi cong khẽ khép lại, che khuất đi đôi mắt xanh biếc đang tuyệt vọng kia. Chàng trai cũng dần nhắm đôi mắt của mình lại.

Họ hoàn toàn hành động theo sự sai khiến của chất cồn tai hại trong máu. Chàng trai và cô gái cuốn lấy nhau, như thể họ được sinh ra là để dành cho nhau. Cả hai thân thể nóng dần lên. Mồ hôi rơi xuống từng giọt một, mặc cho đêm nay là một đêm lạnh lùng. Họ quyết định để bản năng dẫn lối cho mình. Đôi tay thô ráp vì quen làm việc với thực vật lướt qua, lướt lại trên thân thể mềm mại của cô gái. Hai cặp chân cuốn vào nhau như không gì có thể tách rời họ ra.

Chàng trai hơi chống người lên, để sức nặng của mình không hoàn toàn đặt hết lên cô gái. Cả hai người họ dừng lại trong một chốc lát. Cô gái thở một cách hổn hển.

“Anh… anh xin lỗi.” Chàng trai nói như vậy và quyết định rời khỏi sự mê hoặc của đêm nay. Họ đã quá say trong một đêm mà đáng lẽ họ không nên như thế. Nhưng cô gái không đồng ý với quyết định ấy. Cô vươn tay, ôm lấy cổ của chàng trai.

“Em cần ấm áp.” Cô nói và hôn lên đôi môi của chàng trai, dù rằng họ chẳng phải người yêu của nhau. Nụ hôn ấy chứa đựng bao điều cô muốn nói với người ấy – một chàng trai mà cô lỡ yêu đến vô vọng.

“Chúng ta không thể như thế này.” Chàng trai nói khi đôi môi của họ rời ra trong một phút thoáng qua nào đó. Cô gái mở to đôi mắt xanh biếc của mình, nhìn vào đôi mắt ấm áp và nhân hậu của chàng trai. Cô nói một câu đột ngột.

“Anh rất ấm.” Cô nói như thế rồi lại đặt môi mình lên môi của anh. Đôi chân thon dài không biết đã bò lên hông của anh từ lúc nào. Chàng trai thở dài rồi đi đến quyết định cho chính bản thân mình. Anh hơi trầm người xuống một chút. Rồi cả hai người họ cùng thở dài.

“Anh xin lỗi, Luna” Chàng trai nói, trước khi để mặc cho bản năng của mình chiếm lĩnh toàn bộ thân thể…



Đêm là lúc diễn ra những điều mà ta chẳng thể nào lường trước được. Đôi khi, lý trí bảo ta làm thế này, nhưng con tim lại yếu lòng và bảo ta làm thế khác. Ta chẳng thể nào đoán trước được, lý trí hay con tim quyết định chính xác nhất. Con người, dù có là ai đi chăng nữa, cũng chỉ cố thực hiện những điều mà họ cho rằng đó là đúng nhất trong thời điểm ấy mà thôi.