6/1/18

[Fanfic - NonSA - Neville Longbottom/Luna Lovegood] Tình yêu không ngờ tới (5)

5. Hoa


Năm nay, Ted Lupin đã trở thành học sinh năm thứ năm. Cậu bắt đầu phát hiện những cảm xúc kỳ quái của mình dành cho cô nàng năm ba Victoria Weasley. Cậu không biết mình nên làm như thế nào. Cậu biết ba Harry sẽ hoàn toàn ủng hộ cậu. Nhưng cậu không chắc cô bé Victoria xinh đẹp kia sẽ chấp nhận nó. Cậu quyết định đi tâm sự với một người mà cậu biết rằng người đó sẽ giữ kín bí mật của cậu.

Ted gõ lên cánh cửa gỗ màu nâu sậm. Cậu hơi hồi hộp một chút, dù thực ra mục đích của cậu chỉ là đến tìm lời khuyên. Cậu gõ ba cái rồi yên lặng chờ đợi. Chỉ hai giây sau, cánh cửa gỗ mở ra.

“Có chuyện gì không, Ted?”

Người đàn ông ngồi trong văn phòng mỉm cười với cậu. Ted có cảm giác rằng mình vừa phá vỡ chuyện gì đó. Bởi vì giáo sư môn Chăm sóc Sinh vật Huyền bí đang ngồi trên ghế bành. Đôi mắt của cổ đầy vẻ nghiêm túc như một Ravenclaw chính hiệu, khác với thái độ hiền lành và đôi chút hơi bị khùng khi cổ lên lớp. Tất nhiên cổ đúng là một Ravenclaw uyên bác. Nhưng thi thoảng, đám học sinh lại ngờ ngợ về chuyện cổ là Ravenclaw hay Hufflepuff.

“Chào giáo sư Longbottom và giáo sư Lovegood. Con có thể nói chuyện riêng với giáo sư Longbottom một lát được không ạ?” Ted dè dặt hỏi.

“Được thôi.” Vị giáo sư tóc vàng trả lời. Cổ liếc mắt nhìn người đàn ông tóc đen đang ngồi nghiêm chỉnh sau bàn làm việc một cái rồi rời đi. Người đàn ông ấy gật nhẹ đầu.

“Có chuyện gì vậy, Ted?” Neville Longbottom nhìn thẳng vào mắt của Ted. Nhớ ánh mắt ấy, Ted có cảm giác mình có thể nói hết mọi chuyện mình đang băn khoăn lúc này.

“Con muốn tâm sự với chú, chú Neville.” Ted nói. Trong giọng nói chứa đầy vẻ đáng thương. “Về chuyện tình cảm ấy.”

“Được rồi.” Neville đặt cái bút lông trong tay mình xuống. “Con nói đi.”

“Con thích một người. Nhưng con không biết có nên thổ lộ với em ý không nữa.” Ted thở dài tỏ vẻ sầu lo già dặn.

“Ừ?” Neville gật đầu.

“Em ấy mới học năm ba. Em ấy rất thông minh và hài hước.” Ted hồi tưởng đến hình bóng cô bé trong lòng mình. “Em ấy cười rất đẹp.”

“Nếu con thích em ấy, cứ thổ lộ đi.” Neville cắt ngang mạch miêu tả của Ted.

“Nhưng nhỡ em ấy không thích con thì sao?” Ted băn khoăn hỏi.

“Nếu con không thổ lộ thì cô bé ấy cũng sẽ chẳng bao giờ biết được con thích cô bé đến thế nào.” Neville nói một cách thấm thía. “Đừng để đến lúc con chẳng còn cơ hội để nói nữa.”

“Nhỡ nếu em ấy không thích con mà con lại thổ lộ, rồi cuối cùng em ấy không thèm để ý đến con nữa thì sao?” Ted Lupin nói một cách lo âu.

“Nếu cô bé ấy cũng thích con và đang đợi con thổ lộ thì sao?” Neville nở một nụ cười khuyến khích. “Con là Gryffindor kia mà. Với tư cách là chủ nhiệm Nhà của con, chú cho rằng dũng cảm và chân thành là ưu điểm lớn nhất của chúng ta.”

“Đúng vậy, con là Gryffindor.” Ted lặp lại lời của Neville. “Dũng cảm là ưu điểm lớn nhất của con.”

“Đúng thế. Đi thổ lộ đi trước khi quá muộn.” Neville nhắc lại một lần nữa với Ted. Mái tóc của cậu bé chuyển dần từ màu nâu sang màu đỏ. Neville biết đó là dấu hiệu cho sự quyết tâm của cậu bé mười lăm tuổi này, dù rằng chẳng ai ngoại trừ anh và Luna Lovegood biết được điều này.

Ted chào Neville rồi rời khỏi văn phòng của Chủ nhiệm Nhà mình. Neville nhìn bóng lưng của Ted và mỉm cười. Đúng vậy, sư tử phải chân thành và dũng cảm.



Luna Lovegood và Neville Longbottom bắt đầu sống cùng nhau trong căn hộ của Neville đã được hơn bốn năm. Bạn bè của họ luôn hỏi bao giờ hai người họ mới tổ chức đám cưới. Nhưng câu trả lời của Luna luôn là cô không biết. Còn Neville, mỗi lần nhận được câu hỏi kiểu như vậy, anh lại nhìn Luna một cách đầy trìu mến. Neville không muốn nói cho bất cứ ai nguyên nhân thực sự. Anh chỉ muốn mọi thứ diễn ra hoàn hảo theo cái cách mà cô gái của mình luôn mong muốn mà thôi.

Buổi tối, Neville ngồi trong phòng sách và chăm chú đọc ấn bản mới nhất về Thảo dược của tác giả Mikhail Storks, một nhà Thảo dược học nổi tiếng người Bulgaria. Còn Luna thì đang ngồi nhìn chằm chằm vào ngọn nến lơ lửng trong phòng. Cô ngơ ngẩn như vậy được một lúc khá lâu rồi, nhưng Neville vẫn chưa có ý định cắt ngang mạch suy nghĩ của cô.

“Neville.” Luna lên tiếng, phá tan sự tĩnh lặng trong căn phòng. Có vẻ như người phụ nữ trẻ tuổi này vừa sắp xếp xong xuôi mớ suy nghĩ của mình. Anh thấy trong đôi mắt màu xanh biếc kia hiện lên một cảm xúc gì đó là lạ mà anh chẳng biết.

“Sao vậy em?” Neville nhìn cô và hơi mỉm cười. Nụ cười chân thành, ấm áp và nhân hậu như chính con người của anh.

“Dạo này bố mẹ anh thế nào rồi?” Luna hỏi.

“Vẫn thế.” Neville hơi chùng xuống một chút. Nhưng rồi nụ cười ấm áp của anh lại xuất hiện, làm cho khuôn mặt tròn trịa trở nên đáng tin cậy vô cùng. “Có chuyện gì không em?”

“Không có gì đâu.” Luna lắc đầu, rồi lại cúi đầu nhìn xuống sàn nhà. Neville thở dài và đi đến quyết định. Anh đứng dậy và bước lại chỗ ghế sô pha dài mà Luna đang ngồi trên đó. Hai bàn tay hơi thô ráp của người đàn ông thường xuyên phải xử lý các loại thực vật khác nhau chạm đến hai má của cô gái. Anh hơi nâng gương mặt của cô dậy, để cho đôi mắt của anh có thể nhìn thẳng vào mắt của cô. Rồi anh hỏi.

“Có chuyện gì làm em băn khoăn vậy?” Neville khẽ thì thầm.

“Em không biết nữa.” Luna bối rối, muốn đưa đầu tránh đi. Nhưng người đàn ông trẻ hiền lành kia không cho phép cô làm điều đó. Cô đành đảo mắt sang hướng khác. Và thế là Neville cúi người xuống, đưa gương mặt của mình sát vào với gương mặt của cô. Luna có thể cảm nhận được hơi thở của anh đang phả lên mặt mình.

“Nói cho anh biết có chuyện gì làm em băn khoăn đến vậy đi, Luna.” Đôi mắt của người đàn ông hiện rõ sự khẩn cầu.

“Em không biết phải nói thế nào nữa.”

“Hãy cứ nói những gì mà em nghĩ thôi.” Neville khích lệ.

“Anh còn nhớ lần trước bà nội anh đến đây không?” Luna hỏi.

“Ừ.” Người đàn ông ậm ừ và khuyến khích cô nàng tóc vàng tiếp tục nói. Đôi bàn tay lớn không còn giữ lấy gương mặt của cô nữa. Nó di chuyển xuống cái eo nhỏ xinh tự lúc nào.

“Hôm đó bà nói chuyện riêng với em.” Luna tiếp tục dẫn lời. Neville hơi ngờ ngợ một chút.

“Bà đã nói gì?” Anh hỏi, nhưng lại bắt đầu làm Luna xao nhãng bằng cách đặt nhấc cô nàng lên và đặt cô lên đùi mình, để hai người họ có thể ngồi đối diện với nhau theo cách thoải mái hơn. Neville rúc mặt vào cổ của cô, hít hà mùi lá nguyệt quế và hoa ánh trăng trên người của Luna.

“Bà hỏi bao giờ thì chúng ta mới tổ chức đám cưới. Chúng ta đã đính hôn bốn năm rồi.” Luna trả lời. Cô đưa tay định đẩy cái đầu tóc đen đang rúc vào cổ mình ra. Nhưng chàng phù thủy này còn cao tay hơn cô nhiều. Anh chàng đặt những nụ hôn nhẹ nhàng lên cổ của cô, khiến Luna giật mình và hơi rụt cổ lại theo phản xạ. Anh di chuyển môi mình, và liên tục đặt những nụ hôn khẽ khàng từ cổ lên đến gương mặt của cô gái.

“Vậy em trả lời thế nào?” Neville hỏi.

“Em bảo điều đó phụ thuộc vào anh.” Luna trả lời, và bắt đầu không thể tập trung vào cuộc hội thoại giữa hai người họ. Lý trí của một Ravenclaw uyên bác dần chạy đi mất.

“Anh biết.” Neville nói rồi giữ chặt lấy cô gái trong lòng. Hai người họ biến mất khỏi ghế sô pha trong phòng sách sau một âm thanh bụp nho nhỏ. Luna cảm nhận được sự êm ái của cái giường dưới lưng mình.

“Anh lại thế nữa rồi.” Luna nói với giọng hờn dỗi, một điều mà có lẽ ngoài Neville, chẳng còn có ai trên đời này có thể được chứng kiến.

“Nó sắp nở rồi.” Neville thì thầm vào tai của cô gái dưới thân. Ngay lập tức, đôi mắt xanh kia ánh lên sự ngạc nhiên xen lẫn cảm động.

“Thật không?” Luna hỏi lại với ánh mắt nghi hoặc, như thể cô không hề tin tưởng vào lời nói của Neville vậy.

“Vị hôn phu của em là Giáo sư Thảo dược trẻ nhất Hogwarts đấy.” Neville bật cười rồi hôn cô gái của mình một cách mạnh mẽ. Và đêm thì chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi.





Đó là một ngày mùa hạ. Trời nắng đẹp và không có lấy một gợn mây nào. Dinh thự của gia tộc Longbottom lâu lắm rồi mới đông vui nhộn nhịp đến như thế. Alice và Frank Longbottom hôm nay không hành động theo cách bình thường của mình. Họ lặng yên ngồi ở trên một chiếc sô pha, bình tĩnh gật đầu với mỗi vị khách đến dinh thự. Điều này làm cho tất cả các khách mời vô cùng ngạc nhiên, bởi hành động của họ chẳng hề giống họ bình thường.

Luna đứng trước chiếc gương lớn. Quý ngài Xenophilius Lovegood không bước nhanh vào phòng và nhìn thấy cô con gái cưng của mình đang ngẩn ngơ trước gương. Ông mỉm cười theo cái cách không giống bình thường, mặc dù nó giống hệt nụ cười của bất cứ người cha nào khi thấy con gái của mình trong bộ đầm trắng muốt như thế. Xenophilius hỏi con gái.

“Con thấy thế nào?”

“Con ổn.” Luna choàng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ miên man của mình. “Đến giờ rồi hả ba?”

“Đúng, đến giờ rồi.” Ông đáp lại con gái, rồi chìa cánh tay phải của mình ra, để cô có thể vịn vào đó.

“Vậy đi thôi.” Luna hít một hơi thật sâu rồi vịn vào cánh tay của cha mình. Sau hôm nay, cô sẽ chính thức không còn là quý cô Lovegood nữa. Thật buồn làm sao!



Tiếng nhạc vang lên vui vẻ. Ngồi ở dãy ghế đầu tiên là phu nhân Longbottom cùng với hai vợ chồng Frank và Alice. Ông chú và bà cô của Neville cũng đang ngồi ở đó. Đôi chân của hai người họ cũng giống như hai vợ chồng Frank và Alice, khẽ khàng đánh nhịp theo giai điệu của tiếng đàn. Phu nhân Longbottom gỡ đi cái vẻ nghiêm túc và khắc khổ thường thấy. Thay vào đó, bà đang cười rất vui vẻ, giống như cái cách mà hai mươi mấy năm về trước bà đã cười trong đám cưới của con trai và con dâu mình.

Dọc theo con đường dẫn tới bục tuyên thệ, một loài hoa màu xanh biếc xinh đẹp đang tỏa hương dịu dàng. Ngay khi nhìn thấy những bông hoa ấy, Luna không thể nén nổi hạnh phúc đang tràn ngập trong lòng mình. Khuôn mặt xinh đẹp của cô bừng lên niềm vui khó tả. Anh ấy làm được, Luna nghĩ như thế khi cha mình đưa tay cô cho vị nam phù thủy đang đứng ở đây.

“Hôm nay, chúng ta ở đây là để chứng kiến sự kết hợp của hai tâm hồn đồng điệu…” Giáo sư McGonagall, hiệu trưởng của Hogwarts, bắt đầu nói. Hôm nay, bà được mời làm chủ hôn cho hai vị giáo sư trẻ tuổi nhất trong bộ máy giáo viên của Hogwarts hiện tại.

Luna mỉm cười thật rạng rỡ khi Neville luồn chiếc nhẫn gắn đá sapphire màu xanh biếc vào ngón áp út của mình. Cuối cùng thì chúng cũng nở. Và cuối cùng, cô cũng có một người đàn ông yêu mình.

Khi họ trao cho nhau nụ hôn trước sự chứng kiến của mọi quan khách trong bữa tiệc, những bông hoa màu xanh biếc kia cùng nở rộ hết cỡ. Đám thanh niên trẻ tuổi có mặt ngạc nhiên nhìn sự diệu kỳ ấy. Một vài Ravenclaw có mặt thì mỉm cười, trong đầu lại đang nhớ xem điều đang diễn ra trước mắt được thực hiện bởi bùa gì. Hermione Jean Granger Weasley thì nâng khóe môi và liếc sang nhìn ông chồng tóc đỏ nhà mình. Anh chàng kia bận rộn nhìn đám hoa với ánh mắt ngạc nhiên.

“Chỉ là một Bùa Đồng tâm* đơn giản thôi.” Hermione khẽ khàng giải thích bên tai đức lang quân nhà mình. Ngay lập tức, thần sáng Ronald Weasley – người vốn chẳng mấy để ý đến hoa hoa cỏ cỏ, vội vàng thì thầm hỏi vợ mình.

“Chúng là hoa gì vậy?”

“Một giống hoa ánh trăng.” Hermione cười đáp. Đúng vậy, nó chỉ là một giống hoa ánh trăng mà Neville trồng. Một giống hoa chỉ có trong truyền thuyết và chỉ có mình Neville có can đảm thử nghiệm trồng nó. Chỉ thế mà thôi.



Phụ nữ thường hay ghen tị. Đôi khi, sự ghen tị của họ hết sức vô lý. Nhưng cũng có những lúc, sự ghen tị ấy là điều mà người đàn ông của họ mong muốn có được. Vậy đó!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét