4. Lời thú nhận (18+)
Lần
đầu tiên sau nhiều năm kể từ bữa tiệc độc thân của anh chàng tóc đỏ
Ronald Weasley, Neville Longbottom mới trở lại quán rượu. Anh ngồi lặng
yên trong góc xó tăm tối một mình và chăm chăm nhìn vào khoảng không
vô định. Bàn tay trái rót rượu như được lập trình sẵn. Bàn tay phải
cứ nhấc ly rượu, đưa nó lên miệng chủ nhân, rồi hạ xuống theo một
tốc độ vừa phải. Dù đã ngồi ở đây gần ba ngày trời thì cũng chẳng
ai trong quán rượu phù thủy này chú ý tới anh, ngoại trừ vị chủ
quán già cả.
Thứ rượu đế nóng bỏng lướt qua cổ họng, xuống dạ dày
rồi biến mất, như thể nó chưa từng đi vào cơ thể của anh. Neville
biết mình say rồi, nhưng anh không muốn dừng đưa thứ chất lỏng kia vào
cơ thể.
Khi
cô gái tóc vàng được thông báo và có mặt ở quán rượu thì giáo sư
Longbottom trẻ tuổi đã ngồi ở đó tròn bảy mươi mốt tiếng đồng hồ.
Anh nghĩ cơn say của mình đã trở nên nặng hơn rồi. Đầu không đau, nhưng
Neville hơi lắc lắc và lấy tay đập đập vào nó một chút. Anh mơ hồ
nhận ra một mái tóc vàng xuất hiện trước mắt mình. Nhưng chàng
Longbottom cho rằng mình đang mơ. Anh cười một cách ngớ ngẩn với người
mới đến. Cô gái vừa ngồi xuống thở dài.
“Anh
đang làm gì thế?” Cô hỏi.
“Uống.
Anh không muốn về nhà lắm.” Anh đáp, tiếp tục đổ rượu và ly. Nhưng
bàn tay trái của anh bị ngăn lại. Một bàn tay với những ngón tay thon
dài đặt lên nó. Ấm áp quá,
Neville thầm nghĩ.
“Anh
uống hơi lâu rồi.”
“Anh
xin lỗi.” Neville nói một câu không đầu không cuối với cô.
“Anh
không làm gì có lỗi với em hết.” Cô lắc đầu. Mấy sợi tóc màu vàng
hơi lay động một chút.
“Đêm
đó là sai lầm của anh.” Neville Longbottom nói. “Anh đã lợi dụng em để
an ủi chính mình.”
“Em
không trách anh.” Cô thở dài. “Chính em cũng cần an ủi.” Cô nhìn mái
tóc hơi rối của chàng trai nhân hậu trước mắt mình. Cô biết anh tự
trách khi cô biến mất mười năm. Chỉ là, anh không biết tại sao cô ra
đi. Anh không hiểu được cô đã bối rối như thế nào.
“Anh
đã lợi dụng lúc em gặp khó khăn.” Neville lẩm bẩm rất nhỏ, nhưng cô
vẫn có thể nghe thấy một cách rõ ràng. “Rất không Gryffindor.”
Cô
nhấc chai rượu trong bàn tay trái của anh và đặt nó xuống mặt bàn.
Cô hít một hơi, quyết định nói một sự thật mà anh đã từng không hề
hay biết. “Neville, em biết anh vẫn đủ tỉnh táo để nghe em nói. Vậy
nên, hãy lắng nghe cho thật kỹ.”
Chàng
trai ngước mắt lên nhìn cô. Anh đang ngạc nhiên vô cùng.
“Em
đã từng yêu Harry Potter.” Cô nói. Anh nở một nụ cười cay đắng kỳ
cục. “Nhưng tình yêu đơn phương của em đã kết thúc vào cái ngày anh
ấy kết hôn với cô bạn thân nhất của em. Và con tim của em đã thay
đổi.”
Đôi
mắt của chàng trai mở lớn trước lời tuyên bố của cô. Anh cười khổ
một chút và định rút tay mình ra khỏi tay cô. Nhưng cô lại giữ chặt
lấy nó.
“Con
tim của em thay đổi quá chóng vánh.” Cô gái nói như thế. “Em cũng
không biết tại sao lại như thế nữa. Em cảm thấy nó quá khó hiểu.”
“Đúng
vậy. Quá khó hiểu.” Neville xác nhận. Đâu đó trong anh cảm thấy thật
hụt hẫng khi biết cô không còn yêu Harry nhưng lại yêu người khác. Anh
không biết tại sao mình lại cảm thấy thật ghen tị với gã nào đó mà
cô yêu.
“Vì
thế em đã quyết định rời đi.”
Anh
gật đầu. Đúng, rời đi cũng là một cách.
“Anh
ấy đã đi tìm em.” Cô nói tiếp. “Nhưng anh ấy không biết một chuyện, em
không cần anh ấy thực hiện trách nhiệm. Em muốn anh ấy yêu em.”
Anh
mở tròn miệng. Cảm giác quen thuộc dâng lên.
“Em
muốn được yêu. Em muốn anh ấy thề trước Merlin bởi vì anh ấy yêu em,
chứ không phải vì một đêm mà anh ấy cho là sai lầm của mình.” Cô hơi
nhếch khóe miệng tự giễu. “Đúng thế đấy, em lại yêu đơn phương một
lần nữa.”
Mặc
cho sự thật là Neville Longbottom đã uống tương đối nhiều, anh vẫn có
thể nhận ra ẩn ý trong lời của cô gái này. Đôi mắt buồn bã thay
đổi.
“Anh
sẽ kể cho em nghe một chuyện.” Neville nói. “Anh cũng đã yêu một cô
gái. Cô gái ấy không thể hiện ra sự thông minh và hoàn hảo của mình
mỗi ngày cho mọi người thấy. Anh cũng chẳng hề biết mình yêu cô ấy.”
Chàng
trai đưa mặt tiến sát tới gần mặt của cô gái. Đôi mắt của họ lóe
lên những tia sáng mà chỉ hai bọn họ có thể hiểu được.
“Anh
đã không hi vọng có thể gặp lại cô gái ấy. Đúng là ban đầu, anh đi
tìm cô ấy chỉ vì trách nhiệm, chỉ vì cô ấy phù hợp với anh nhất.”
Neville đặt mấy đồng Galleon lên bàn. Rồi anh vươn bàn tay còn lại
chạm đến má của cô gái. “Luna, hãy nghe cho kỹ này, anh từng không
biết rõ trái tim mình. Nhưng giờ thì anh có thể khẳng định chắc
chắn với em, anh yêu em.”
Một
tiếng động nhỏ vang lên. Hai người bọn họ biến mất. Vị chủ quán
rượu già chậm chạp tiến đến và thu dọn những gì còn sót lại trên
cái bàn trong góc tối tăm ấy. Đúng lúc này, cửa quán rượu bật mở.
Một cô gái với gương mặt tròn trĩnh vội vàng chạy vào. Chủ quán
nhìn cô. Nhưng cô lại chẳng chú ý. Cô nhìn cái góc mà ông đang dọn
dẹp rồi nhận ra, có lẽ cô đã muộn. Những sợi tóc màu vàng tươi của
cô nhợt nhạt một cách nhanh chóng…
Luna
Lovegood tỉnh dậy và cảm thấy cả người mình mỏi nhừ, cứ như thể đêm
qua cô đã làm một việc gì đó quá sức vậy. Cô đưa mắt nhìn quanh rồi
nhận ra, căn phòng ấm áp cũng như chiếc giường mềm mại mà cô đang
nằm đây, hoàn toàn không phải là của mình. Cô nhớ lại những gì đã
xảy ra đêm qua rồi đỏ mặt. Lúc này, cửa phòng mở ra. Một chàng trai
tóc đen xuất hiện ở đó. Anh nhìn cô và mỉm cười. Nụ cười làm Luna
cảm thấy bối rối.
“Em
cảm thấy thế nào?” Anh hỏi cô như thế.
“Bình
thường.” Cô nhún vai. “Ta đang ở đâu vậy?”
“Nhà
anh.” Chàng trai đáp lời.
“Nhà
anh?” Cô hơi nhướn mày. Cô không hề nhận ra mình đang không mảnh vải che
thân. Và làn da hồng nhạt của cô đang hấp dẫn một chàng trai hết
sức.
“Nhà
anh. Không phải là dinh thự của gia tộc Longbottom, mà là nhà anh, căn
hộ của Neville Longbottom.” Anh giải đáp cho cô, từ từ đi về phía
giường. “Em nhớ những gì anh nói đêm qua chứ?”
“…”
Cô im lặng và nhìn anh. Tai của Neville hơi đỏ lên một chút. Nhưng anh
vờ như không có chuyện gì.
“Em
không được phép thay đổi được câu trả lời của mình.” Neville nói một
cách mạnh mẽ. Anh ngồi xuống giường và cầm lấy tay trái của Luna.
Luna chợt nhận ra là ngón tay áp út của mình đang đeo lên trang sức,
một điều quá sức bất thường
trong một buổi sáng không hề bình
thường như hôm nay.
“Em
đã đồng ý chuyện gì?” Luna hỏi lại một cách ngớ ngẩn, dù thứ trang
sức trên tay kia rõ ràng đã cho cô biết câu trả lời mà cô cần.
“Em…”
Neville
nhẹ nhàng hôn lên trán của cô gái. Làn da trắng hồng chuyển màu một
cách nhanh chóng. Màu hồng trên đó càng lúc càng rõ ràng.
“…đã…”
Anh
tiếp tục hôn lên mắt của Luna. Cô khẽ khép hờ mắt mình lại.
“…đồng
ý…”
Anh
hôn lên chóp mũi cô gái. Cảm giác hạnh phúc chẳng hiểu sau lại len
lỏi đến từng mạch máu trên cơ thể Luna.
“…lời
cầu hôn của anh.”
Neville
hôn lên đôi môi của cô. Luna cảm thấy mình đang bị Neville giữ thật
chặt và ấn chìm vào cái giường mềm mại này. Cô có thể cảm nhận
được cái gì đó mềm mại chạm vào môi của mình. Người đàn ông không
hài lòng với hai cánh môi đang khép chặt của cô. Anh đưa tay và chạm
vào cơ thể vẫn trống không bên dưới. Luna khẽ hừ như một con mèo nhỏ,
rồi cô thả lỏng dần…
Bàn
tay của chàng trai di chuyển theo một nhịp điệu tự nhiên. Cô gái vẫn
tiếp tục rên rỉ bằng thứ ngôn ngữ của bản năng. Thanh âm ấy khiến
người đàn ông cảm thấy được khuyến khích nhiều hơn nữa. Anh đưa bàn
tay còn lại xuống dưới cơ thể của cô gái, rồi dùng sức một chút.
Lúc này, Luna không còn chìm xuống chiếc giường mềm mại nữa. Cô hơi
mở mắt mà nhận ra quần áo trên người chàng trai đã biến mất tự bao
giờ. Cô nhếch miệng cười một cách tinh quái và bắt đầu phát huy tinh
thần của một Ravenclaw ham hiểu biết.
Lần
đầu tiên, Luna hoàn toàn tỉnh táo và lắng nghe âm thanh rên rỉ của
người đàn ông này. Cô ngồi chồm hỗm. Bàn tay rời khỏi ngực của anh
và chuyển dần xuống dưới. Tiếng rên của Neville càng lúc càng rõ
ràng. Anh biết mình thích cảm giác này. Anh biết mình đang thể hiện
ra hoàn toàn không quý tộc một chút nào. Và anh cũng biết điều này
nghĩa là gì…
Neville
và Luna cùng thở hổn hển. Cô gái tóc vàng cảm thấy hơi mệt mỏi. Cô
đổ gục xuống và nằm trên người anh. Điều này khiến vị nam phù thủy
không hề hài lòng một chút nào. Anh dùng sức và xoay chuyển cả hai
người họ. Một lần nữa, cô lại nằm dưới thân anh. Luna đưa tay vòng lên
cổ của Neville. Anh dùng sức một chút, rồi cả hai người họ cùng thở
dài một cách thỏa mãn. Chậm chạp. Chậm. Rồi nhanh dần. Luna bắt đầu
tiếp tục rên rỉ…
Hai
vị giáo sư trẻ tuổi của Hogwarts cứ tiêu hao thời gian trong kỳ nghỉ
đông của mình theo cách như thế. Nữ hiệu trưởng McGonagall không lấy
làm phiền lòng trước sự vắng mặt của hai bọn họ trên bàn ăn trong
suốt gần hai tuần lễ. Nhưng, học kỳ mới cuối cùng cũng đến. Đám
học sinh cũng sắp trở lại. Bà không thể làm gì hơn là gửi thư cú
cho bọn họ.
Đám
học sinh ở Hogwarts cảm thấy giáo sư Longbottom của mình sở hữu tốc
độ thật nhanh. Mới học kỳ trước thôi, chúng còn thấy hai vị giáo sư
trẻ nhất ở trường trong giai đoạn hết sức mập mờ. Thế mà sau kỳ
nghỉ đông trở lại, chúng đã nhận thấy thứ lấp lánh trên ngón áp út
của Giáo sư Lovegood. Đám sư tử con Gryffindor vui vẻ tự hào về khả
năng săn mồi của viện trưởng nhà
mình. Những con mọt sách Ravenclaw thì bắt đầu mở nghiên cứu về
nguyên nhân đằng sau sự xuất hiện của vật thể ấy. Tụi rắn nhỏ
Slytherin thì gật đầu đồng tình trước sự lựa chọn của vị quý tộc
hiếm hoi đến từ Gryffindor. Còn các học sinh của nhà Hufflepuff tưởng
như vô cùng ngoan ngoãn, thực ra lại vui vẻ bát quái về hành động
thân mật của hai vị giáo sư trẻ mỗi ngày.
Thực ra thì đàn ông và đàn bà chẳng
bao giờ có thể hiểu nhau một cách trọn vẹn được. Đàn ông luôn cảm
thấy đàn bà hết sức khó hiểu. Còn đàn bà lại cảm thấy đàn ông
thật vô tâm. Nhưng thực ra, chỉ cần đan chút thời gian cho nhau để trao
đổi, họ sẽ nhận ra mọi chuyện chẳng đến mức như họ vẫn nghĩ. Vậy
đó!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét