Tác giả: Stella
Thể loại: Cổ trang, SE
Cảnh báo: Cảm hứng viết ra cái này vì từ bài thơ "Mô ngư nhi" của Nhan Khâu. Chuyện mang hơi hướng cổ trang Trung Quốc. Nêu bạn thấy không thích, mình khuyến khích bạn bấm vào cái nút đo đỏ ở góc màn hình ấy nhé. ^o^
Tuyên thệ: Mọi thứ đều thuộc về Stella. Mình chào đón các bạn đọc và cảm nhận, nhưng nếu có muốn làm gì khác với nó hay vác nó đi đâu, cảm phiền báo mình một câu nhé. Cảm ơn ^.^
.
.
Năm năm sau…
Một thanh y thiếu nữ xinh đẹp bước vào Đệ nhị sơn trang. Nàng không muốn đến đây. Nhưng đại sư huynh của nàng nói nàng đến thì nàng đến. Sự đau khổ của kẻ kia nàng không có quan tâm. Nàng biết khi hắn nghe thấy chuyện này hắn sẽ đau, rất đau. Nàng biết đây là nàng đang đi báo thù. Báo thù cho cái chết của người mà nàng yêu nhất trên thế gian này, người quan tâm chiếu cố cho nàng nhiều nhất kể từ khi nàng ra đời. Chỉ vậy thôi…
Âu Dương Đại thiếu gia sau khi kết hôn tiếp nhận chức vị trang chủ để nhị vị song thân của mình thỏa ước muốn Tiếu ngạo giang hồ. Vì thế giờ đây chàng chính là Đương nhiệm Trang chủ của Đệ nhị sơn trang. Trang chủ phu nhân vừa mới hạ sinh cho chàng một thiếu gia và một tiểu thư đáng yêu không sao kể xiết. Chàng thực sự đang chìm ngập trong những gì mà nghĩa vụ của chàng mang đến, những gì mà chàng cần làm….
Quản sự vào báo có người tìm. Chàng rời đứa con gái xinh đẹp và đáng yêu của mình mà đi đến phòng khách…
Chàng ngạc nhiên khi nhìn thấy thanh y thiếu nữ kia. Đã năm năm mới lại nhìn thấy nàng. Ngày xưa, nàng và người ấy luôn bên cạnh nhau và bên cạnh chàng cùng tam đệ. Khi người ấy ra đi, nàng cũng ra đi. Hôm nay nàng trở lại, lẽ nào…
Ánh mắt của thanh y thiếu nữ thập phần lạnh lẽo nhìn kẻ đối diện. Nàng căm thù hắn. Hắn là cái gì mà có quyền cướp đi người thương yêu nàng? Hắn có quyền chi mà đến chết vẫn có người suy nghĩ cho hắn.
- Xin chào trang chủ – Nàng lên tiếng. Năm năm qua đi khiến chất giọng của nàng mất đi sức sống, mất đi sự tươi vui. Nó chỉ còn lại lạnh lẽo mà thôi.
- Tiểu Thanh – Chàng lên tiếng, ngạc nhiên. Tại sao một Tiểu Thanh hoạt bát lại có thể biến mất? Lẽ nào đã có chuyện?
- Thư của ta, trang chủ đã đọc chưa? – Nàng hỏi lại, không đầu không cuối.
- Thư? – Hắn ngạc nhiên nối tiếp ngạc nhiên. – Thư nào?
- Bức thư đề của Vô Ảnh cung – Nàng trả lời.
- Bức thư khiêu chiến đó? – Hắn ngạc nhiên nhìn nàng. Phải rồi, sáu tháng trước có người tự xưng mình là người của Vô Ảnh cung ở tận phương Bắc xa xôi đến đưa thư. Người ấy còn nói rằng Bạch Hổ đường đường chủ sẽ đến. Họ muốn sự công bằng cho tiền nhiệm đường chủ của Bạch Hổ đường. Nhưng hắn không hiểu rõ dụng ý của họ. Bức thư kia lại càng mù mờ, chỉ nói 6 tháng sau tân nhiệm Bạch Hổ đường đường chủ sẽ đến.
- Đúng vậy. Ta chính là Bạch Hổ đường đường chủ của Vô Ảnh cung. Hôm nay, ta muốn kết thúc mọi thứ mà ngươi đã gây ra.
- Tại sao? Tiền nhiệm chủ nhân của Bạch Hổ đường là ai? Ta đắc tội gì mà lại cần đến đấu võ để giải quyết?
- Tại sao ư? – Nàng cười khẩy – Chính ngươi đã hại chết nhị sư tỷ của ta. Nhờ có ngươi mà Đệ nhất sơn trang hạ độc hại chết tỷ ấy. Cũng vì ngươi mà tỷ ấy có chết cũng không chịu đến cầu cứu Quỷ Y sư thúc tổ, chỉ vì sư thúc tổ đã từng thề sẽ giết chết cả gia tộc ngươi. Tỷ ấy đến chết vẫn muốn cứu ngươi. Đến lúc Quỷ Y sư thúc tổ lập lời thề không giết cả nhà ngươi thì cuối cùng lại không kịp cứu được tỷ ấy. Ngươi khiến Bạch Hổ đường đường chủ của chúng ta vốn là người vô tình mà cuối cùng lại vì tình mà chết. Vậy đủ chưa?
- Chẳng … Chẳng lẽ … - Chàng nhìn thiếu nữ đối diện mà không thể thốt lên một câu trọn vẹn. Tại sao? Chàng có rất nhiều câu hỏi tại sao. Nhưng … chàng cũng chẳng thể thốt ra câu nào.
- Ngươi đã chuẩn bị xong mọi sự rồi chứ? – Nàng hững hờ hỏi. Mà nói thật, kể cả cũng chưa chuẩn bị xong thì nàng vẫn sẽ trả thù cho người mà nàng yêu nhất thế gian, người đầu tiên khiến nàng cảm thấy mình là con người mà không phải là một đứa trẻ ăn xin đáng chết không ai cần.
- …. – Chàng còn có thể nói cái gì đây? Chỉ có lặng im. Bao trùm lấy tất cả. Bao trùm cả không gian rộng lớn của Âu Dương sơn trang.
- Vậy, thỉnh Âu Dương trang chủ tiếp chiêu của ta. – Nàng mỉm cười lạnh lùng. Dải lụa màu xanh từ hai ống tay áo phóng về hướng chàng đang đứng. Chàng ngạc nhiên. Chẳng phải năm đó chính người ấy cũng dùng loại võ công này ư? Chẳng phải người ấy nói sẽ không bao giờ cho phép tiểu nghĩa muội, tiểu sư muội học nó ư? Nhưng chàng không thể hỏi, bởi hai đầu lụa kia đã nhằm yếu huyệt của chàng mà hướng tới. Chàng vội vung kiếm chống trả. Và hình như, ngày hôm nay, tiểu cô nương ngày nào đã hoàn toàn biến mất. Thanh y thiếu nữ toàn tung ra nhưng chiêu hiểm độc nhất hướng đến kẻ thù…
- Dừng tay! – Tiếng tam đệ của chàng vang lên. À, đúng thôi, vì tam đệ nói hôm nay sẽ trở về trang mà.
- Nếu ta không dừng? – Thanh y thiếu nữ cười mà như không cười hỏi lại. Thanh âm kia có phải chăng chính là thanh âm đã khiến nàng mãi mãi không còn là một cô nương mà hoàn toàn “trưởng thành”. Bí mật khiến nàng đau mãi suốt gần 5 năm cùng chuyện của sư tỷ lại khiến nàng càng quyết tâm. Chỉ có trời mới biết nàng đã tự uống thuốc độc. Chỉ cần nàng ngừng vận động chân khí, ngừng xuất chiêu thì nàng sẽ chết. Nàng nhớ sư tỷ quá rồi. Bạch Hổ đường Đường chủ vô tình khi xuất chiêu không có nghĩa Thanh Thanh nàng không còn có tình cảm, chỉ là chặt đứt mọi con đường để tình cảm đi lên mà thôi.
- Thanh Nhi, dừng lại đi! – Tiếng Âu Dương Tam gia, Âu Dương Nghĩa, như ra lệnh cho cô nương kia. Hắn nhìn nàng. Chết tiệt, tại sao nàng ra chiêu càng lúc càng nhanh như vậy. Chẳng lẽ nàng không nghĩ tới tình nghĩa của Bạch cô nương và đại ca hắn ư? – Thanh Nhi, mọi chuyện đều có thể từ từ nói mà.
- Từ từ nói? – Nàng bỗng cười. Tiếng cười ai oán mà suốt 5 năm qua, nàng không ngừng tự cười thầm trong lòng. Nước mắt cũng lặng lẽ lăn dài trên gương mặt lạnh lùng. – Hôm nay, hắn không thể sống nữa.
- Thanh Nhi, đừng ép ta. – Âu Dương Nghĩa gằn giọng. Hắn không muốn hai người mà hắn yêu quí đánh nhau. Không, chính xác hắn không muốn người mà hắn luôn luôn tưởng niệm suốt 5 năm qua kia cùng với đại ca thân yêu của hắn đánh nhau như thế này.
- Vậy mời Tam gia động thủ – Nàng cười mỉa mai. Thanh Thanh nàng có ép ai đâu. Là huynh trưởng của hắn ép sư tỷ của nàng chết. Là sư muội hắn ép bảo bối mới đầy hai tháng của nàng chết. Còn nàng thì ép được ai nào?
- Nàng… - Hắn chưa nói dứt câu thì một thân ảnh màu đỏ tiến lên cùng đại ca đấu với nàng, sư muội của hắn, Quách Nhã.
- Vậy thì người chết đi – Quách Nhã hét lên. Tại sao nàng ta lại quay lại. 5 năm sư huynh còn chưa quên được nàng ta mà nàng ta đã quay lại là sao?
- Ta cần người đi cùng. Ít nhất ta không thích cô đơn như sư tỷ hay bảo bối của ta. – Nàng nói. Dù sao thì mọi chuyện cũng sắp kết thúc với nàng rồi. Nàng không thể ngừng lại được nữa.
- Ngươi đi cùng “nó” đi – Quách Nhã hét lên.
- Ngươi có tin chúng ta cùng đi không? – Nàng mỉa mai. Con à, mẫu thân xin lỗi con. Con ở đó với sư tỷ thế nào? Mẫu thân sắp đến với con rồi đây.
- Nàng và sư muội đang nói về ai vậy? – Âu Dương Nghĩa nghi hoặc hỏi. Có cái gì đó trong lòng hắn dậy lên. Gần giống nỗi xót xa. Nhưng hắn không biết tại sao.
- Ngày rằm tháng mười, cách đây 6 năm, Âu Dương Tam gia nhớ chứ? – Nàng hỏi lại. Nàng không muốn nói về đứa con, nhưng nàng muốn biết hắn còn nhớ cái đêm kia hay chăng.
- Ý nàng là gì? - Hắn nghi hoặc.
- Ngài có thể hỏi sư muội của ngài. – Nàng thầm cảm thấy nội lực mình phát ra yếu dần. Cũng phải. Có ai đi giao đấu lại vừa nói chuyện nhiều như nàng không. Nhưng nàng biết kẻ kia chỉ chống đỡ mà không đánh trả. Còn Quách Nhã, vốn không phải đối thủ của nàng. Nàng ta chỉ như ruồi bọ vo ve xung quanh mà thôi.
- Nhã muội, muội đã làm gì? – Hắn cần xác minh, không thì hắn sẽ điên mất.
- Muội giết nghiệt chủng của nàng ta. – Quách Nhã trả lời. – Nàng ta bại hoại như vậy, giết người không ghê tay. Lại chưa lấy chồng mà đã có con, tại sao huynh cứ để ý nàng ta làm gì? Muội chỉ thay giang hồ nghĩa sĩ trừ đi một mối họa nhỏ cho tương lai thôi. Người ta bảo mẹ nào con nấy mà.
- Ý muội là… - Hắn trừng mắt. Chẳng lẽ thực ra năm ấy Thanh Nhi…. Chẳng lẽ… Có khi nào … Nhưng hắn chưa kịp nói them gì thì đột nhiên, đại ca của hắn phun ra một ngụm máu tươi. Toàn thân đại ca chuyển sang màu tím thẫm kì quái. Và đại ca hắn từ từ, từ từ ngã xuống. Rồi hắn nghe thấy tiếng cười. Tiếng cười quái đản mà giang hồ ai cũng khiếp sợ.
- Tốt lắm Thanh Thanh, chúng ta về nào. – Một hắc y nam tử cao lớn nhảy từ trên mái nhà xuống, đi đến cạnh Thanh y thiếu nữ.
- Đại sư huynh, Thanh Thanh xin lỗi. – Nàng nói và ngừng xuất chiêu. Ngay lập lức, một ngụm máu đen phun ra. Nàng chậm rãi tiến về phía đại sư huynh của mình. – Thanh Thanh nhớ nhị sư tỷ lắm rồi. Thanh Thanh cũng nhớ Ngọc Nhi của Thanh Thanh nữa. Thanh Thanh đi đây. Đại sư huynh nhớ chăm sóc sư phụ và các vị sư thúc cẩn thận.
- Thanh Nhi!!! – Hắn giật mình hét lên, nhào đến bên cạnh thân ảnh khiến hắn nhung nhớ kia, muốn ôm lấy tâm thân mềm mại đã muốn đổ nhào nhưng hắc y nhân lại vung kiếm ngăn cản hắn
- … - Nàng lặng im không nói. Nàng đến tận cuối vẫn muốn tránh càng xa hắn càng tốt, hệt như phản xạ của 5 năm trước. Nàng rúc vào lòng của đại sư huynh. Máu rỉ ra từ khóe miệng của nàng, thấm ướt một mảng y phục của hắc y nhân.
- Thanh Nhi! Tại sao? – Hắn siết chặt tay, vung kiếm hường về phía hắc y. Nhưng người nàng đang rúc vào lòng của hắc y nhân dần dần duỗi ra. Mắt nàng khép lại dần. Trên môi, ý cười nhàn nhạt không biết từ đâu xuất hiện. – Không… Nàng mở mắt ra. Nàng giải thích cho ta đi. – Hắn điên cuồng hét lên….
.
.
.
Giang hồ đồn đại rằng năm đó, Ma Giáo tấn công Âu Dương đệ nhị sơn trang, giết chết Âu Dương trang chủ, làm Âu Dương Tam gia hóa điên…
Giang hồ đồn đại rằng năm đó, một mình Âu Dương trang chủ phu nhân phải chèo chống cho Âu Dương sơn trang, phải chiếu cố cho Âu Dương Tam gia…
Giang hồ đồn đại rằng năm đó, người trong mộng của Âu Dương Tam gia, Quách Nhã – Quách cô nương bị trúng 1 kiếm của Âu Dương Tam gia khi đã hóa điên nên phải chết…
Giang hồ đồn đại rằng năm đó……
.
.
.
Hết.