14/7/15

[Fanfic/NonSA - Neville Longbottom/GoodShip] Ai kia... (Hoàn thành)

Cảm hứng của câu chuyện này

được lấy từ bài hát “Love Letter” của GILLE.






Tác giả: Stella

Thế loại: GE (tác giả tự nghĩ thế) + OOC 

Nhân vật chính: Neville Longbottom

Pairing: GoodShip 4ever =))

Cảnh báo: Không có gì hết á *cười ngượng ngùng*

Rating: PG (?)

Tuyên thệ: “Mọi thứ đều thuộc về cô Rowling đáng mến. Tác giả sở hữu mọi tình tiết khác trong câu chuyện này. Cảm ơn”







Anh đã từng hi vọng cô sẽ trở lại Hogwarts cùng anh…




Anh đã từng ước giá như thời gian có thể quay trở lại, anh sẽ dũng cảm hơn một chút…




Nhưng…




~~~~~~~~~~~~~




Bữa tiệc độc thân ồn ào với đủ trò đế chúc mừng Ronald Weasley, kẻ mà chỉ ngày mai thôi, sẽ chui vào “nấm mồ hôn nhân không lối thoát” theo bước của Harry Potter. Seamus Finnigan gầm lên lần thứ n trong bữa tiệc:

- Ron! Mình vẫn không thể tin nổi là bồ chỉ thành công sau lần thứ mười hai.

- Thê thảm quá đi. – Dean Thomas phụ họa rồi cười híc híc như bị bỏ Bùa Hưng phấn quá liều.

- Dù sao thì cái người ta quan tâm là kết quả kìa. – Ron nói, nhưng lại giải thích thêm – Mỉnh đâu dè cô ấy khoái “cách cầu hôn thông thường của dân Muggle” đâu cơ chứ.

- Anh đã nói mà chú em. – George vỗ đánh bốp một cái vào lưng thằng em trai út của mình – Anh ĐÃ NÓI là chú cứ dùng cách mà anh đã dùng với Angelina là được. Ai biểu chú cứ tự thích làm khổ mình làm chi…


Tiếng trêu chọc nhau của họ vẫn không ngừng. Nhưng họ hoàn toàn không để ý đến người đàn ông tóc đen nọ vẫn ngồi im lặng nãy giờ. Anh chăm chú nhìn thứ chất lỏng cay xè đang sóng sánh trong li của mình. Chọt, Harry lên tiếng và kéo anh về với thực tại:

- Ồ, Giáo sư Longbottom của chúng ta đang làm gì mà trầm ngâm thế?

- Không có gì. – Anh mỉm cười , nhìn cậu bạn và lắc đầu. Rồi anh uống cạn li rượu trong tay mình và đứng dậy. – Thôi, mình về trước đây. Mọi người ở lại vui vẻ nhé!

- Từ từ đã nào Neville. – Ron nói – Sao bồ phải về sớm vậy làm gì?

- Không có gì. – Anh vẫn tiếp tục nở nụ cười hiền lành cố hữu của mình. – Chào mọi người…



~~~~~~~~~~~~



Anh bước ra khỏi quán rượu và đi bộ về nhà. Đáng lí ra anh có thể độn thổ, nhưng hôm nay, anh không muốn làm thế. Gió đêm thật dịu dàng mơn man lên da thịt. Trăng phủ lên mọi vật thứ ánh sáng dịu nhẹ đặc trưng của mình. Thật là yên bình làm sao. Nó làm anh nhớ về thủa còn đi học của mình và ai kia…




Anh vẫn nhớ như in cái ngày đầu tiên mà họ gặp mặt. Anh biết mình thật vô dụng và thảm hại. Nhưng anh chưa bao giờ nghĩ sẽ gặp người con gái định mệnh của mình trong hoàn cảnh như thế. Anh nhớ đến nụ cười tỏa nắng của cô khi ấy để an ủi anh. Thậm chí, cô sẵn sàng đứng dậy giúp đỡ, mặc cho sự thật cô chỉ là một học sinh năm nhất như anh…




Anh đi ngang qua ngôi nhà của một gia đình Muggle. Tiếng cười của trẻ con khiến anh giật mình chú ý. Qua cửa sổ phòng khách đang mở, anh nhìn thấy hình ảnh hạnh phúc của một gia đinh ba người. Và điều khiến anh chú ý nhất là người phụ nữ đang hạnh phúc bên chồng con kia. Cô ấy cũng có một mái tóc nâu dày như ai đó…



Anh từng thét lên không dưới một lần rằng mình không xứng đáng là học sinh của nhà Gryffindor. Nhưng bao nhiêu lần anh nói lên câu ấy là bấy nhiêu lần người ấy nhẹ nhàng đến bên cạnh anh, động viên anh, giúp đỡ anh. Người ấy luôn như thế, tốt bụng với tất cả mọi người. Nhưng có lẽ người ta không hề biết rằng cái anh trông chờ nhất sau mỗi lần suy sụp như thế, không phải là sự cải thiên học hành, mà đơn giản chỉ là vài phút ngắn ngủi của người đó dành riêng cho anh, chỉ mình anh…




Anh bước đi dưới thứ ánh sáng nhàn nhạt của trăng. Từ một góc xa xôi nào đó vọng đến tiếng nhạc du dương. Bất giác, anh khẽ nhếch lên một nụ cười. Tiếng nhạc kia làm anh nhớ đến đêm Dạ vũ năm nào…




Cho đến lúc này, anh vẫn còn có thể cảm nhận rõ ràng sự hồi hộp khi anh ngỏ lời mời người ta đến Dạ vũ năm ấy. Nghĩ lại, anh chỉ thấy mình thật ngốc nghếch. Người ta ở cũng nhà với anh, học chung lớp với anh. Vậy mà anh lại hoàn toàn chậm chân. Anh đâu phải không có cơ hội đâu. Chỉ là anh thấy mình chưa gom góp đủ can đảm mà thôi. Và đến khi anh đã thu thập đầy đủ lòng dũng cảm của một Gryffindor thì tất cả đã quá muộn…




Anh cứ thế bước đi. Rồi anh nhìn xuống chân mình và tự hỏi không biết mình đã đi được bao lâu. Anh nhìn quanh và phát hiện ra một đài phun nho nhỏ ở phía xa. Anh tiến đến phía ấy và ngồi xuống trên một băng ghế trống ở cạnh đó…




Nếu nói năm thứ bảy học tại trường Hogwarts của anh là một năm khủng khiếp thì anh sẽ phản đối. Anh thừa nhận nó thật tăm tối, nhưng nhờ có nó, anh hoàn toàn chứng minh mình là một Gryffindor thứ thiệt, chứng minh cái mũ đã quyết định chính xác, và chứng minh anh phần nào xứng với ai kia. Năm ấy, anh hoàn toàn không biết chút tin tức nào của người ta, cho tới tận cái đêm cười cùng của Chúa tể Voldermort. Anh chỉ biết cô phiêu lưu cùng hai người bạn thân nhất, nhưng anh lại chẳng biết về những gì cô phải chịu đựng. Anh nhận ra những vết thương của người ấy, và anh ước gì anh có thể nói hai chữ “giá như”…




~~~~~~~~~~~~~~




Bữa tiệc ồn ào. Anh đứng lặng yên trong bóng râm của một tán cây lớn và nhìn về phía chủ nhân của bữa tiệc này. Người ấy của anh, Hermione Granger, thật đẹp trong bộ đầm trằng muốt kia. Nụ cười rạng rỡ của cô làm trái tim anh khẽ nhói lên một cái. Nhưng anh khẳng đinh, đó là dầu hiệu của hạnh phúc, bởi anh biết cô đang hạnh phúc…




The end!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét