18/10/15

[Truyện sáng tác] Hỏi thế gian tình ái là chi?! - Mở đầu

Tác giả: Stella

Thể loại: Ngôn tình, Cổ trang, SE

Cảnh báo: Cảm hứng viết ra cái này vì từ bài thơ "Mô ngư nhi" của Nhan Khâu. Chuyện mang hơi hướng cổ trang Trung Quốc. Nêu bạn thấy không thích, mình khuyến khích bạn bấm vào cái nút đo đỏ ở góc màn hình ấy nhé. ^o^

Tuyên thệ: Mọi thứ đều thuộc về Stella. Mình chào đón các bạn đọc và cảm nhận, nhưng nếu có muốn làm gì khác với nó hay vác nó đi đâu, cảm phiền báo mình một câu nhé. Cảm ơn ^.^






Đệ Nhị Sơn Trang – Gia tộc Âu Dương…



Trong một căn phòng nào đó…



Chàng công tử ấy ngồi trầm ngâm bên án thư. Chàng suy tư về ngày đại hỉ của mình? Chàng không biết. Nhưng chàng không thấy lí do đó đúng. Ngày mai, chàng sẽ rước chính thất của mình về cửa. Nhưng chàng không biết cái gì về người con gái đó. Chàng thậm chí không biết khuê danh của nàng. Nàng là cô nương như thế nào thì hình như chàng không muốn tìm hiểu. Chàng chỉ quan tâm một chuyện: Nàng là người cần thiết cho gia tộc của chàng, cho Đệ nhị sơn trang này không bị hạ xuống thành Đệ tam sơn trang. Chàng là Đại thiếu gia của gia đình này. Chàng có trách nhiệm với hai tiểu đệ vả hai tiểu muội của mình. Với bốn đệ muội, họ có thể lao vào giang hồ, chọn cho mình bất kì ai mà họ thấy ưng ý mà không cần quan tâm đến suy nghĩ của người khác. Nhưng chàng thì sao? Tất cả những gì chàng có thể làm cho nàng sẽ chỉ là những tổn thương. Nàng đã ra đi mà không để lại cho chàng bất cứ cái gì. Thậm chí đến tên thật chàng cũng không được biết. Có lẽ thế cũng tốt. Chàng không nên níu kéo bất cứ thứ gì không thuộc về mình. Chỉ là đêm nay, chàng đặc biệt thấy khó ngủ…

.

.

.

.

.

Trong khu rừng tăm tối phía ngoài thành Hỏa Xa…



Tiếng sáo vang lên giữa tịch mịch của rừng thẳm. Hòa quyện với thanh âm du dương kia là tiếng cú đêm đến gai người… 



Bóng bạch y nhân lặng lẽ bên dòng suối nhỏ. Là đúng hay sai? Tình yêu có quyền xuất hiện. Nhưng tình yêu không có quyền sống sót. Bạch y nhân ấy hiểu những gì mình làm là đúng. Chàng sẽ không trách… Nhưng… Một giọt nước mắt khẽ lăn dài trên gò má…

.

.

.

.

.

Hỉ đường của Gia tộc Âu Dương



Hôm nay là một ngày tuyệt đẹp. Trời xanh và cao vời vợi. Vài đám mây trắng lười biếng trôi, để mặc gió muốn kéo đi đâu thì kéo…



Khách khứa nhộn nhịp. Lễ vật chất đầy. Chuyện Đệ nhất sơn trang và đệ nhị sơn trang kết thân gia đã trở thành dịp để giang hồ họp mặt. Có Bát đại sơn trang, Lục đại gia tộc và Tứ đại môn phái cùng xuất hiện một chỗ thì anh hùng thiên hạ há lại bỏ qua dịp này. Chỉ là…

- A, Nhị vị công tử là Văn gia huynh đệ ở Hoài Châu? – Một ai đó hỏi. Chẳng có gì là lạ khi lúc này, mọi người quay ra chào hỏi. Bằng hữu chốn giang hồ chỉ đợi những lúc như thế này để gặp nhau. Ngao du tứ phương còn đợi duyên phận mà gặp mặt. Còn hôm nay thì khác.

- Vâng, vị nhân huynh đây chẳng phải là Cung chủ Minh Dương cung? – Tiếng ai đó đáp lời. Cứ như thế, họ nhận mặt nhau. Họ cùng cười nói. Họ uống rượu mừng của tam tiểu thư nhà Mộ Dung với đại thiếu gia nhà Âu Dương…



Có một ai đó lặng lẽ ngắm nhìn mọi thứ từ trên cây cổ thụ già cỗi kia và rơi nước mắt. Bạch y nhân biết mình đã đoạn tuyệt mọi thứ. Nhưng tiếc nuối. Những tháng ngày kia không phải muốn quên là quên. Những lời chàng từng nói không phải muốn xóa là nó sẽ tự động biến mất. Chàng từng nói kết thúc của chuyện này sẽ là mở đầu của những chuyện khác. Nhưng, lại một chữ nhưng nữa, kết thúc với người này còn có thể bắt đầu lại, với người khác, kết thúc chính là hết tất cả, kết thúc tất cả một lần…

.

.

.

Chàng thoáng nhìn thấy hình bóng quen thuộc kia. Lẽ nào người ấy xuất hiện? Chàng muốn, cả đêm qua chàng đã hiểu chàng muốn thấy người ấy, muốn ở bên người ấy. Nhưng thủy chung người ấy không xuất hiện thì có lí do gì chàng lại từ bỏ trách nhiệm. Chàng nhớ người ấy từng nói nếu chàng từ bỏ hỉ sự này, thiên hạ tất loạn. Chàng biết người ấy “nhìn” thấy điều đó. Chàng biết người ấy muốn chàng hi sinh tình yêu của cá nhân hai người cho sự sống của rất rất nhiều người. Chàng hiểu hết mà. Nhưng chàng thực sự không cam lòng nhìn người ấy cô đơn lẻ bóng đằng xa kia. Chàng từng đề nghị người ấy ở lại bên cạnh mình, từng hi vọng có cách ven cả đôi đường. Thế mà chính người ấy đã từ chối. Người ấy nói họ vĩnh viễn là hai bên bờ sông, luôn thấy nhau nhưng không bao giờ chạm vào nhau…

.

.

.

.



.

Hết phần 1.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét