Chương 2
Tiết lộ
"Không có sự thật. Chỉ có nhận thức." ~ Gustave Flaubert
~~~~~~~~~~~~~
Họ đi dọc theo hành lang. Nhưng tất cả đều lo sợ về thứ còn đang ở phía sau cánh cửa cuối hành lang kia. Sooyoung níu chặt cánh tay của Donghae và giấu nửa khuôn mặt của mình ở sau lưng của cậu đế tránh cái thứ mà họ còn chưa biết ở trước. Yuri tiến tới và chạm vào tay nắm cửa, chần chừ một vài giây rồi quyết định vặn cái tay nắm. Cánh cửa mở ra, bên trong là một căn phòng với chỉ duy nhất một bóng đèn tròn được treo ở chính giữa. Bốn người bạn đặt chân vào phòng và quan sát xung quanh, cố gắng làm quen với mọi thứ xung quanh. Căn phòng này lớn và quá tối, đến mức có thể giấu diếm được cái gì đó trong nhưng góc khuất tối tăm của căn phòng này. Khi người cuối cùng bước trong nhóm bước vào phòng, cửa ra vào đột ngột đống lại và nó có thể nghe thấy tiếng chốt cửa đã được đóng.
“Tuyệt, chúng ta đã mắc bẫy.” Siwon cố gắng vặn nắm đấm cửa nhưng vô ích.
Bốn sinh viên đang hoảng sợ có cảm giác như mình chính là những con thú đang chờ đợi bị mổ thịt. Ho tập trung bên dưới bóng đèn đang chiếu sáng duy nhất của căn phòng. Nhưng đột nhiên, một bóng đèn khác đột nhiên phát sáng và họ nhìn thấy trên tường có treo một chiếc tivi. Đó là một chiếc tivi màn hình phằng thể hệ mới, dường như chẳng ăn nhập gì với tòa dinh thự cũ kĩ này, càng không giống như những người cuối cùng sống ở đây đã để lại nó. Kẻ bắt giam họ đã lắp nó ở đó.
Chiếc tivi tự động bật lên và hình ảnh của một người đàn ông hiện lên trên màn hình. Hai cô gái thét lên khi nhìn thấy chiếc mặt nạ kinh dị thường được người ta sử dụng trong dịp Halloween. Sooyoung cắm móng tay mình vào cánh ta của Donghae và trốn phía sau cậu, nhận lại tiếng rên rỉ của Donghae vì sự đau đớn mà cô gây ra. Siwon quàng tay mình qua vai của Yuri và cô đang ôm chặt lấy anh và chôn khuôn mặt mình trong lồng ngực của anh.
“Chào mừng đến với phần đầu tiên của trò chơi, nơi được gọi là “Phòng Tiết lộ và Phán xét”. Các người có thể tự hỏi tại sao tôi lại chọn bốn người vào trò chơi này mà không phải một ai khác. Bốn người có quá nhiều điểm tương đồng và đó là lí do các người trở thành bạn thân trong quãng thời gian đẹp nhất của cuộc đời mình. Các người tưởng rằng biết nhau quá rõ nhưng thật không may, các người không thể tin tưởng một ai trên thế giới này trừ chính bản thân mình. Mục đích của trò chơi chỉ để cho thấy điểm yếu trong tình bạn của các người.”
Màn hình nháy sáng và xuất hiện một tấm hình của Yoona, được chụp một cách bí mật khi cô ấy đang băng qua đường.
“Tên khốn, mày muốn gì? Sao mày dám gây sự với tao! Mày không thể hại người con gái tao yêu!” Donghae hét lên với màn hình tivi và những giọt nước mắt nóng hổi cứ trực trào ra khi cậu nhìn thấy những tấm hình của người bạn gái đáng yêu cứ nháy lên trước mắt. Nếu cậu không thể còn sống mà ra khỏi nơi này thì điều cậu hổi tiếc nhất có lẽ chính là Yoona.
“Lee Donghae. Sáu tháng trước, bạn gái của cậu, Yoona đang mang thai đứa con của cậu. Nhưng bởi cậu không muốn đứa bé này, cậu đã bí mật sắp xếp để một người bạn của mình gây ra tai nạn xe cộ cho cô ấy. Yoona mất đứa bé và một phần trí nhớ bởi vết thương ở đầu sau tai nạn ấy. Cậu đã máu lạnh lên kế hoạch giết chết đứa con chưa ra đời của mình và làm hại người bạn gái đáng yêu của mình.”
Ánh mắt hoảng sợ của Donghae chuyển tới Siwon, người đang hoàn toàn trầm mặc. Trước khi Donghae có thể nói lời nào để bào chữa cho bản thân, màn hình lại nháy lên và hiện lên hình ảnh của một người đàn ông cực kì quen thuộc với họ. Anh ta có lẽ từng là một phần trong số họ bởi họ đã luôn dành thời gian bên nhau trước đây.
“Choi Sooyoung. Chín tháng trước, cô đi du lịch bụi với bạn trai của mình, Cho Kyuhyun tới Nepal. Cô đã nói rằng anh ta chết vì rơi xuống vách núi, nhưng đến hôm nay, xác của anh ta vẫn chưa bao giờ được tìm thấy. Cô đã nói dối. Cô đã cắt sợi dây treo trên đó mạng sống của anh ta, và anh ta rơi xuống bởi vì hành động của cô.”
“Thật ngớ ngẩn! Bằng chứng nào mà ngươi nói thế? Đó hoàn toàn là một tai nạn.” Sooyoung nổi giận và tính tiến đến phía màn hình tivi để đánh nhưng mà Yuri lại đẩy cô lại.
Màn hình đang hiện lên một mẩu báo về một tai nạn giao thông của một chiếc ô tô thể thao và đã khiến một người phải chết.
“Choi Siwon. Ba tháng trước, cậu đã gây ra một tai nạn trên đường trở về Seoul từ Busan. Cậu đã uống rượu và đâm vào một bà lão. Không may, bà ấy chết ngay tại chỗ trước cấp cưu tới. Bởi vì không muốn đối mặt với hậu quả nên đã bỏ chạy khỏi hiện trường nơi đó.”
“Ồ, vậy ra mày có mặt tại nơi đó sao, Ngài-Biết-Tuốt? Đừng có ném bất cứ lời buộc tội nào cho tao nếu mày không có bằng chứng!” Siwon mất bình tĩnh lần đầu tiên kể từ khi họ biết nhau. Ba người còn lại nhìn anh, im lặng. Đây là lần đầu tiên họ thấy người thủ lĩnh không chính thức của mình có mặt như thế này.
Một bức ảnh của một đứa trẻ với nụ cười tươi sáng và đang cầm một bông hoa hướng dương được chiếu lên màn hình.
“Kwon Yuri. Tám tháng trước, em gái cùng cha khác mẹ của cô đã ngã cầu thang và chết bởi chảy máu trong ở phổi. Cô có ở nhà lúc đó nhưng lại nói dối rằng một tiếng sau mình mới trở về. Cô đã bỏ mặc đứa trẻ chảy máu và chết. Cô đã có thể cứu nó nếu cô muốn.”
Yuri ngẩng đầu và lấy tay vò mái tóc dài của mình.
“Ngươi muốn gì từ bọn này? Tại sao lại nói với bọn này toàn những chuyện bịa đặt hả?” Yuri hét lên với cái màn hình ti vi và nó lại nháy lên, chiếu hình ảnh của người đàn ông đẹo mặt nạ.
Hắn ta tiến gần về phía máy quay, nói bằng một giọng rất chậm rãi.
“Tôi đã xáo trộn một chút về ba trong số bốn câu chuyện mà tôi kể, nghĩa là trong căn phòng mà các người đang đứng, chỉ có ba người vô tội và một tên sát nhân máu lạnh. Mọi chuyện không nên kết thúc theo cách đó. Tại sao người vô tội lại phải chết với kẻ có tội trong khi đáng lẽ hắn phải nhận hình phạt thích đáng? Thời gian của các người bắt đầu.”
Màn hình ti vi tối thui và nguồn điện của ti vi cũng bị cắt. Một bóng đèn sáng lên ở góc khác của căn phòng. Ở đó có một chiếc đồng hồ đang đếm ngược trong ba tiếng và một cây rìu.
Hết chương 2