30/10/13

[Fanfic/NonSA - Super Generation] Vòng xoáy: Trò chơi tội ác (chương 1)


Chương 1

Sự hòa hợp

“Tình bạn là không cần thiết, như triết học, như nghệ thuật .... Nó không có giá trị sống còn, đúng hơn nó là một trong những điều mang đến giá trị để tồn tại”.~ C.S. Lewis

~~~~~~~~~~~

Ngày 31 tháng 10 năm 2012.

Điều cuối cùng Siwon nhớ đến trước khi bị đánh gục một cách lạnh lùng đêm trước là anh đang đi bộ một mình trong bãi đậu xe với nghi ngờ rằng mình đang bị theo dõi. Anh tăng tốc độ của mình, hy vọng có thể tiếp cận chiếc xe của mình trước khi kẻ quấy nhiễu bí ẩn bắt kịp với anh. Một giọng nói dai dẳng trong đầu nói với anh rằng mọi thứ quá đáng ngờ nhưng Siwon lại cho rằng sự mệt mỏi là thủ phạm đằng sau ảo giác của anh. Nhưng trước khi có thể tăng tốc độ và ngồi an toàn trong chiếc Maserati của mình, Siwon chợt cảm thấy đau nhói trên cổ, giống như bị một mũi kim tiêm đâm vào.

Siwon mở mắt ra, sợ hãi nhưng tò mò về nơi mà anh đang ở. Anh đã được đặt xuống mặt đất với hai bàn tay của anh mình về duổi thẳng hai bên, như thể anh đang diễu hành trong giấc ngủ của mình. Lưng anh cứng đờ do ngủ qua đêm trên sàn đá cẩm thạch và anh ngồi dậy trong khi cố gắng để làm dịu cơn đau đó bằng tay phải của mình. Căn phòng tối om nhưng có một cửa sổ ở bên mà đã bị che kín lại một cách hấp tấp. Siwon đứng lên và bản năng đầu tiên của anh là cố gắng dòm thông qua một lỗ hổng nhỏ giữa trên cửa sổ để kiểm tra quang cảnh xung quanh. Tất cả những gì anh có thể nhìn thấy là trảng cỏ, với một vài cây thông thường. Chúng xuất hiện có nghĩa là anh có thể đang ở trong một biệt thự cao khoảng 3 tầng. Siwon dự tính cạy tấm chắn cửa sổ nhưng ngay cả khi anh có thể làm được điều đó thì cũng chẳng có cách nào để nhảy xuống. Anh có thể cố gắng la hét tìm sự trợ giúp nhưng dường như chẳng có ai sẽ nghe thấy anh.

Lựa chọn duy nhất của anh là để rời khỏi căn phòng này là bằng lối cửa ra vào. Anh có thể ở lại bên trong căn phòng trống này, nhưng sự sống sót của anh sẽ trở thành một vấn đề khi cơ thể bắt đầu mất nước và cơn đói len lỏi. Siwon có chút lo sợ rằng cái gì có thể nằm đằng sau cánh cửa kia. Anh biết kẻ tấn công mình không phải duy nhất và đây có lẽ một trò chơi bệnh hoạn được thiết lập bởi một kẻ nào đó như những người mà anh đã thấy trên phim. 

Bàn tay anh run rẩy khi vươn về phía tay nắm cửa. Anh quay nó và nhắm mắt lại trong khi nói một lời cầu nguyện ngắn ngủi trước khi kéo cánh cửa mở ra. 

Khi anh mở mắt, đôi mắt của anh đã gặp với đôi mắt nai của bạn thân nhất của anh, Lee Donghae.

"Siwon?" Giọng nói của Donghae run run khi cậu ấy gọi tên anh.

"Donghae!" Siwon vòng tay qua người Donghae và ôm cậu thật chặt. Anh thường sẽ cho rằng sự thân mật giữa họ như thế này là một hành động đồng tính nhưng khi biết mình không đơn độc trong hoàn cảnh này quan trọng hơn nhiều.

"Siwon, mình đang đi bộ trở lại ký túc xá ngày hôm qua sau khi học khuya trong thư viện thì có một ai đó đã tấn công mình. Điều tiếp theo mà mình biết là mình tỉnh dậy trong một căn phòng trống ở đối diện của bạn. Siwon, chuyện gì đã xảy ra? Tại sao chúng ta ở đây? Làm thế nào bạn đến đây? "Donghae kích động và giữ chặt cánh tay của Siwon, đòi hỏi những câu trả lời. Đó là cũng là những câu hỏi mà Siwon không thể giải đáp. Nhưng biết Donghae lo lắng như thế nào có thể nhận được và hoàn toàn bất lực, Siwon biết mình phải giữ bản thân có lý trí tại thời điểm quyết định này.

"Donghae, mình không biết nhưng chúng ta sẽ tìm ra thôi. Đừng lo lắng, chúng ta sẽ thoát khỏi mớ hỗn độn này." Siwon khẳng định bằng vẻ thuyết phục để nói dối Donghae, người đang mút ngón tay cái của mình như một đứa trẻ. Nhưng Siwon không thể thuyết phục chính anh bằng những lời nói dối bản thân. Anh không chắc về những gì sẽ tới và còn sống sót qua thử thách này có thể sẽ là một điều kì diệu.

"Mình không muốn chết, Siwon. Mình muốn về nhà và thăm bố mẹ mình. Mình muốn tốt nghiệp đại học. Mình muốn kết hôn với Yoona."

Siwon không có câu trả lời cho Donghae. Điều duy nhất mà anh có thể làm là đặt một cánh tay mình lên lưng bạn.

Một cánh cửa xuống hành lang mở toang, khiến Siwon và Donghae nhảy dựng lên sợ hãi. Một gương mặt quen thuộc bước ra khỏi phòng với bàn tay đang chà xát thái dương. Khi mắt của cô chạm vào hai nhân vật nam kia, có một cái gì đó như là tia hy vọng bùng lên.

"Siwon, Donghae!"

"Sooyoung!" 

Họ đồng thanh thốt lên trong khi người con gái kia vội lao về phía họ. Ba người họ ôm lấy nhau và hai trong số họ chợt cảm thấy thật xấu hổ khi người con gái đang đứng trước mặt họ vẫn đang cố gắng giữ vững tinh thần và không rơi lấy một giọt nước mắt.

"Mình rất sợ. Ai đó đã tấn công mình trong khi mình đang trên đường trở về từ siêu thị. Mình bị kéo vào một con hẻm tối tăm và bị đánh gục. Việc tiếp theo mà mình biết là khi mình đã ở trong một căn phòng trống trơn! "

Sooyoung là một cô gái mạnh mẽ. Cô là một vận động viên điền kinh từ khi ở trường trung học và nhờ thế mà cô có học bổng vào học tại Đại học Quốc gia Seoul. Cô hoàn toàn không được coi là một cô nàng thông minh nhưng lại dễ nổi nóng tới mức sẵn sàng đá vào mông những chàng trai có ý định khiêu chiến. Có lẽ vì thế mà Siwon và Donghae coi cô giống như một người anh em của mình.

“Tại sao ai đó lại mang chúng ta tới đây? Mình tự hỏi kẻ đó muốn gì. Nếu đây là một vụ bắt cóc, vậy thì những kẻ bắt cóc ở đâu?” Sooyoung đặt ra nghi vấn. Điều này là hoàn toàn có thể khi mà họ đều là con cái của những người giàu có. Mặc dù sự thật là Sooyoung có học bổng đại học, cô nàng vẫn thừa khả năng chi trả mức học phí đại học cao gấp vài trăm lần hiện tại, bởi lẽ cha cô có thể. Siwon và Donghae cũng không phải là ngoại lệ. 

“Nếu đây là chuyện liên quan đến tiền bạc, nhà tớ chắc chắn sẽ đưa cho họ. Mình đảm bảo bố mình sẽ không để đứa con trai độc nhất như mình chết sớm thế này, kể cả khi phải mất hết gia tài. Mình chắc chắn sẽ còn sống mà ra khỏi nơi này.” Donghae hét lên cứ như thể anh chàng đã tìm ra cách giải quyết cho vấn đề vậy.

Tuy nhiên, Siwon vẫn im lặng. Anh có cảm giác rất xấu về tất cả mọi thứ đang diễn ra ở nơi này. Nếu đây là một vụ bắt cóc, chắc chắn cả ba người họ sẽ bị trói, bị bịt mắt và kiểm soát. Nhưng thay vì thế, họ lại có thể tự do đi lại trong biệt thự này, thậm chí còn có thể tìm thấy những người khác. Anh thực sự hi vọng tất cả mọi thứ sẽ không giống như bộ phim kinh dị mình mới xem. Nhưng trước khi cái đầu anh bị loạn lên bởi mớ suy nghĩ rồi rắm đó, thì có một cánh cửa khác lại bật mở trước mắt họ.

“Đây là một trò chơi. Kẻ bắt cóc chúng ta, hắn có bệnh ở trọng đầu.” Giọng nói của Yuri – cô là người cuối cùng trong nhóm bạn bè thân thiết cùng với Siwon, Donghae và Sooyoung.

“Yuri!” Siwon la lên khi anh chạy về phía cô và nhận ra trong tay Yuri là cái phong bì cùng với một bức thư. Donghae và Sooyoung cũng lập tức tiến tới phía cô.

“Bức thư nói gì vậy? Chúng muốn tiền ư?” Donghae hỏi và cố gắng liếc nhìn nội dung bên trong bức thư.

Yuri lắc đầu và nói một cách cay đắng. “Nó không đơn giản như thế.”

Cô đưa bức thư cho Siwon và anh lập tức đọc nó lên để cả Sooyoung và Donghae bên cạnh mình đều có thể nghe thấy.

“Xin chào Siwon, Donghae, Sooyoung và Yuri. Hôm nay là Halloween và tôi muốn mời các bạn dành một buổi tối tại biệt thự này của tôi để chơi một trò chơi. Tôi hứa bạn sẽ có một đêm kinh dị đúng nghĩa – nơi mà bạn có thể biết được mặt đen tối nhất của những người bạn của mình và có thể tìm ra chính bản thân bạn ở cuối trò chơi. Chỉ có một cách duy nhất để ra khỏi nơi đây là tuân theo luật lệ của tôi. Nếu bạn muốn sống sót để nhìn thấy mặt trời mọc vào sáng mai, bạn phải chơi”

Ngay lập tức, Siwon vò lấy bức thư một cách giận dữ và ném nó sang bên.

“Đây là một trò đùa kinh dị phải không? Thôi nào, thừa nhận đi Donghae. Cậu đứng sau trò này hả? Đây là một trò đùa khác của cậu phải không?” Sooyoung tùm lấy Donghae và cười lớn.

“Cậu điên hả? Tại sao mình lại muốn làm trò này kia chứ? Mình thừa nhận đã để con gián vào bữa trữa của cậu và làm xì hơi lốp xe cậu những mình sẽ chẳng làm những trò như thế này!” Donghae bào chữa cho bản thân một cách giận dữ và nhìn chằm chằm Sooyoung, Siwon khẽ đẩy nhẹ vào vai Donghae trong khi Sooyoung đang cố ngừng cười một cách quái dị

“Các cậu biết không, hãy cứ bắt đầu trò chơi này. Nếu chúng ta làm theo những chỉ dẫn, có lẽ chúng ta có thể thoát khỏi mớ lộn xộn này.” Yuri bình tĩnh nói, mặc dù đó chính là những gì bức thư yêu cầu họ làm.

Một nụ cười xấu xa xuất hiện trên gương mặt của Sooyoung khi cô chuyển sự chú ý của mình sang Yuri.

“Tại sao cậu có thể bình tĩnh thế hả Yuri? Cậu không sợ sao? Mình nghĩ lí do duy nhất là bởi vì cậu đứng sau tất cả chuyện này!” Sooyoung đưa ra lời buộc tội thứ hai vào Yuri, và tất cả những gì Yuri làm chỉ là thở dài, hơi xoay người để có thể đứng đối diện với Sooyoung.

“Vậy đầu tiên cậu nghĩ đó là Donghae, còn giờ thì là mình? Sooyoung, tụi mình biết nhau hai năm này rồi và mình vẫn nghĩ rằng cậu đủ hiểu tụi này. Donghae có thể hơi tinh quái nhưng cậu ấy sẽ chẳng bao giờ dám đùa với lửa kiểu này. Mình không hoảng loạn bởi vì mình biết có như thế thì tụi mình cũng chẳng thoát được chuyện này!” Yuri cất cao giọng và đáp trả những lời buộc tội của Sooyoung. 

Đột nhiện, nước mắt của Sooyoung không ngừng rơi. Phải biết rằng Sooyoung là một cô gái vô cùng mạnh mẽ và họ đã biết nhau hai năm rồi, nhưng cô chưa bao giờ rơi lấy một giọt nước mắt trước mặt họ. Yuri chợt nhận ra có lẽ mình đã hơi nặng lời và nhanh chóng ôm lấy cô bạn của mình.

“Mình xin lỗi, Sooyoung. Tụi mình là bạn thân và mình nên biết rằng cậu luôn tỏ ra mạnh mẽ để che giấu sự yếu đuối và lo sợ của cậu. Mình sẽ không quát cậu nữa đâu mà. Mọi thứ sẽ ổn thôi, phải không?” Yuri cố gắng an ủi Sooyoung

Siwon và Donghae ôm lấy hai cô bạn của mình như để khiến cả bốn người họ có thêm sự tự tin.

“Chúng ta sẽ cùng vượt qua chuyện này. Tình bạn của chúng ta sẽ chiến thắng.” Siwon nói và nhận được cái gật đầu đồng ý từ cả ba người còn lại.



Khi Sooyoung mở mắt ra và nhìn lên, cô nhận ra phía trên đầu họ là một dòng chữ được viết bằng thứ mực phát quang và chạy dọc theo hành lang tối tăm trước mặt họ “Bước vào và bắt đầu trò chơi của chúng ta.”

~Hết chương 1~

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét