Chương 3: Câu chuyện thứ ba
A.N: Thực ra mà nói
thì rất nhiều người bạn quanh tôi nói về tình yêu đơn phương của họ. Nhưng thực
ra tình đơn phương là gì? Là tình cảm của bạn trao đi mà không được nhận lại
như bạn hằng mong muốn? Là bí mật của bạn về một ai đó rất đặc biệt? Hay chỉ là
thoáng rung rinh vì những lí do vẩn vơ?!
Hôm nay là một ngày đẹp trời đến không thể đẹp hơn. Mới vào
hạ thôi nên trời không quá nóng, vài ba đám mây chậm rãi trôi trên nền trời
trong xanh. Duy tỉnh dậy trong ánh nắng đầu hạ dịu dàng như thế. Anh vẫn chưa tỉnh
táo hẳn. Nhưng cái chăn của anh thì đã bị kéo ra tự lúc nào mà anh chẳng hay. Cửa
phòng ngủ đột ngột mở ra. Một cô bé đáng yêu với gương mặt bầu bĩnh trắng hồng
đi từng bước chập chững đến bên giường. Duy bật cười nhìn cô bé con đang tỏ ra
cố gắng hết sức.
“Ba, dậy thôi ba!”
*****
Duy không ghét việc ngồi
cạnh con gái, cậu cũng không ghét việc con gái nói nhiều, nhưng cậu thường ngẩn
ngơ mỗi khi cô bạn tròn tròn bên cạnh liến thoắng về bất kì một chủ đề nào đó.
Tất nhiên là cậu chẳng có suy nghĩ riêng tư gì về cô bạn này cả. Chỉ là mỗi lần
cô bạn nói chuyện một cách vô-cùng-vui-vẻ-và-hào-hứng-với-cậu, chẳng biết tại
sao cậu sẽ nhớ về một cô bạn khác – một cô bạn đáng yêu, luôn cười nhẹ nhàng,
thường chẳng bao giờ trò chuyện với cậu mỗi khi ở trường nhưng lại sẵn sàng nhắn
tin với cậu cả đêm. Duy hỏi mấy thằng bạn quý hóa của mình về chuyện này nhưng
chúa ơi, tất cả những gì chúng bạn đưa ra cho cậu chẳng khác gì những gì cậu tự
hỏi và tự đáp một mình. Dường như cô bạn bên cạnh vốn đang liến thoắng đã nhận
ra cậu đang suy nghĩ chuyện khác. Cô bạn đột nhiên im bặt và nhìn cậu một cách
đầy tò mò xen lẫn hứng thú.
“Cậu đang nghĩ về con
gái phải không?” Cô bạn phán một câu làm cậu giật nảy mình. Thằng Chiến từng
nói cô bạn này là một quyển sách để mở mà chỉ cần nhìn mặt cô ấy là bạn biết cô
ấy đang nghĩ cái gì. Nhưng Duy thề là lần này cậu chỉ nhìn thấy một tia ranh
mãnh lóe lên trong mắt của cô bạn này mà thôi. Nhưng mà… chờ đã… ranh mãnh ư?
“Sao cậu lại nói thế?”
Duy hỏi lại thay vì trả lời câu hỏi kia. Cô bạn cười phá lên như thể mới được
trao quà sinh nhật và quà giáng sinh cùng một lúc vậy.
Cô ấy đáp một cách vô
cùng chắc chắn, “Xem nào. Mắt nhìn về hướng vô định. Miệng mở ra đến sắp rớt cả
quai hàm. Thậm chí còn chẳng thèm trả lời mấy câu hỏi trước đó của tớ. Cậu
nghĩ tớ là con ngốc chắc?”
Duy chợt tự hỏi có phải
hôm nay cô bạn đã ăn nhầm thuốc gì vào sáng sớm hay không mà thông minh thế
không biết. Sao bình thường làm bài thì chẳng thấy thế này bao giờ?! “Ừm, nếu tớ
có chuyện nói với cậu, cậu có thể giữ bí mật được không?” Duy lựa lời để nói.
Có khi một cô bạn lại hữu ích hơn một đống con trai ấy chứ.
“Còn để xem là chuyện
gì đã. Không phạm pháp thì được.” Cô bạn lại tiếp tục cười, nhưng lần này đã
chuyển sang điệu cười khúc khích một cách mờ ám. “Thích con gái nhà ai rồi phải
không?”
“Sao cậu biết? Rõ thế
hả?” Duy giật nảy mình rồi vội vã nhìn quanh như sợ ai đó sẽ chú ý đến câu chuyện
của hai người họ. May mắn thay là giờ ra chơi này, chẳng có mấy đứa ngồi lại lớp
như cậu và cô bạn.
“Chuyện, chuyên gia mà
lị….”
*****
Anh bước ra khỏi công ty để đi ăn trưa. Trước khi ra cửa, cô
nhân viên lễ tân đáng yêu trao cho anh một nụ cười thay cho lời chào như mọi
khi. Anh hơi cúi đầu đáp lại cô ấy. Một cậu nhóc thực tập mới của công ty vội
vã chạy đến và trao cho anh tập tài liệu của buổi họp kế tiếp vào đầu giờ chiều.
Chợt, tiếng của ai đó vang lên làm anh dừng bước. Anh chỉ loáng thoáng nghe thấy
mấy chữ nhưng giọng nói mà anh nghe thấy lại quen thuộc đén không thể quen thuộc
hơn. Anh quay ngoắt người lại theo hướng thanh âm ấy phát đến. Một cô gái với
vóc dáng quen thuộc đập vào mắt anh. Cô ấy đang áp điện thoại bên tai và rõ
ràng là, đang đợi một ai đó trong công ty của anh.
“Xin lỗi…” Không biết tại cái gì thúc đẩy mà Duy tiến về
phía cô gái ấy và cất tiếng. Cô gái ấy quay người lại nhìn anh, có hơi chút ngạc
nhiên. Đôi mắt đã từng khiến anh xao xuyến lại một lần nữa chăm chú nhìn anh
sau từng ấy năm.
“Xin lỗi.” Cô ấy hơi cúi đầu rồi lại ngẩng lên nhìn anh.
“Anh gọi tôi sao?”
“Vâng, chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu rồi đúng không?” Cô ấy
hơi mím môi nhưng rồi nhìn anh, lắc đầu một cách khẳng định.
“Có lẽ là không đâu.” Ngay lúc này, một người đàn ông tiến về
phía họ và gần như ngay lập tức, cô ấy lao vào lòng của người đàn ông nọ. Anh
ta hơi cau mày khi nhìn anh và Duy chợt cảm thấy hơi tức cười vì sự xao động ngớ
ngẩn của mình. Anh hơi gật đầu chào người kia rồi nói với cô gái.
“Xin lỗi, có lẽ tôi nhận nhầm người.” Và anh quay người đi
thẳng.
Cuộc họp buổi chiều diễn ra một cách suôn sẻ hơn Duy tưởng rất
nhiều. Khách hàng người Nhật không làm khó anh quá nhiều như trước. Hợp đồng được
thông qua một cách quá ư là suôn sẻ khiến Duy chợt thấy hơi mất hứng bởi đã bỏ
ra nhiều công sức cho phi vụ lần này. Nhưng anh cũng không kịp suy tư quá nhiều
về chuyện này. Điện thoại của anh rung rung vì một tin nhắn mới nhận. Trong ấy
chỉ có vỏn vẹn vài chữ nhưng lại khiến anh giật mình, “tớ mới về nước rồi”.
*****
Duy không biết cái gì
thúc đẩy mình tâm sự với cô bạn ngồi kế bên nhưng kể từ sau ngày hôm ấy, cậu đột
nhiên có thêm một cái máy phát thanh ngay bên cạnh mình. Thậm chí buồn cười
hơn, giờ đây, cậu có thể biết chính xác cô bạn mà cậu thầm mến ở lớp khác ăn
gì, làm gì, thậm chí hôm nay cô ấy đã nằm ngủ gật ở tiết gì cũng biết. Có đôi lần
Duy cảm thấy phát sợ với cái sự thân mật và mạng lưới thông tin của đám con
gái. Nhưng bù lại bây giờ cậu chẳng cần phải mắc công suy nghĩ vớ vẩn theo kiểu
giờ này bạn ấy đang làm gì hay sáng nay bạn ấy có chuyện gì không vui ở lớp
không nữa.
Cô bạn ngồi kế bước đi
một cách vui vẻ về chỗ của mình. Thằng Hải ngồi bàn trên tự dưng quay xuống
nhìn cậu một cách đầy mờ ám. “Hồi này ông chuyển khẩu vị hơi khiếp đấy.”
“Ông nói vớ vẩn gì đấy?”
Duy hỏi lại nhưng thằng Hải không thèm trả lời mà thay vào đó lại quay qua ngồi
dỡn với cái Duyên ở ngồi kề nó. Duy tức cười. Không phải thằng này nghĩ cậu
chuyện hướng sang cô bạn ngồi cạnh cậu đấy chứ?!
“Hôm nay bạn ý bị cô
chủ nhiệm mắng đấy.” Cô bạn vừa đặt người vào vị trí là bắt đầu mở máy.
“Sao vậy?”
“Bạn ý quên vở, nhưng
hôm nay lớp ý lại thu vở kiểm tra mới chết chứ. Thấy tụi nó bảo bạn ý khóc. Tối
nay cậu chuẩn bị vài lời an ủi hay ho vào.” Cô bạn mím môi, mắt hơi lóe lóe
sáng như đã lên được một kế hoạch nào đó. “Mà tốt nhất là chiều nay chịu khó đi
đường vòng, đạp xe về cùng bạn ý rồi tiện thể hỏi thăm an ủi người ta luôn.”
Duy cười cười, “Biết rồi.”
Có nhiều lúc tự nhiên một suy nghĩ khá là bất-bình-thường hiện lên trong đầu cậu.
Kiểu như cô bạn có bao giờ để ý rằng hồi này, họ thân thiết hơn bình thường rất
nhiều không? Và liệu cô bạn này có bao giờ “thích” cậu theo cái cách mà cậu
“thích” người nào đó hay không nhỉ.
****
Duy đứng ở cửa ra mà có chút bồn chồn không yên một teo nào.
Hóa ra họ cùng một chuyến bay. Anh không biết phải giải thích sao nếu cả người
kia và vợ anh cùng tiến về phía anh, hay kiểu như cô bạn tiến về phía anh trước,
còn vợ anh ra sau thì anh phải giải thích như thế nào với vợ mình nữa. Vài ba
câu hỏi ngu ngốc như thế cứ quanh đi quẩn lại khiến Duy càng thêm sốt ruột. Duy
nhìn vào đồng hồ lần thứ n là anh nhận ra mới chỉ hai mươi phút trôi qua kể từ
khi anh đứng đợi ở đây. Chợt, anh nhìn thấy một người tròn tròn, lùn lùn, kéo
theo một chiếc va li lớn màu hồng đang nhìn quanh như tìm kiếm ai đó. Anh muốn
hỏi xem đó có phải là người bạn mà anh đã biết đấy không, nhưng ngay trước khi
anh kịp làm thế thì vợ của anh đã xuất hiện. Cô ấy vẫn xinh đẹp như lần cuối
cùng họ gặp nhau cách đây một tuần và Duy không thể nào mà tiến về phía kia được
nữa. Anh đẩy xe hành lí cho vợ và lựa lúc quay lại để nhìn. Nhưng đến khi anh
làm được như thế thì cô gái ấy đã không còn đứng ở đó nữa rồi.
Vợ Duy là một người con gái đẹp, đảm đang và đầy đủ tiêu chuẩn
của một người phụ nữ vì gia đình. Tuy nhiên, có một sự thật đáng buồn cười là
người không ở nhà thường xuyên lại là vợ của anh thay vì anh. Duy không trách
gì cô ấy vì điều này. Kể từ khi lấy anh, cô ấy nghỉ việc chính thức và chuyển
sang làm một bà nội trợ. Nhưng chẳng biết vì lí do gì, từ khi bắt đầu mang thai
cô con gái đầu lòng của họ thì cô gái của anh lại ham thích đi làm tình nguyện
một cách kì lạ. Ban đầu Duy không lấy gì làm phản đối, nhưng đến khi gần sinh,
rồi cả sau khi ở cữ là cô lại đi khiến đôi ba lần Duy phải tự hỏi, chẳng lẽ cô ấy
không hài lòng với anh, với gia đình của họ nên mới thường xuyên rời nhà như thế?!
Hôm nay con gái về nhà bà nội, Duy nhiệt tình bỏ ra cả tiếng
đồng hồ chuẩn bị bữa tối cho hai vợ chồng. Nhưng vừa mới ngồi chưa được bao lâu
thì một cuộc điện thoại về đứa con được vợ Duy đỡ đầu đã đến. Và tất nhiên anh
không thể nói gì được khi cô ấy muốn vào bệnh viện với đứa trẻ đó. Anh hơi lắc
đầu rồi một mình ngồi ăn “bữa tối lãng mạn” mà anh vốn chuẩn bị cho hai người họ.
Bữa ăn có dấu hiệu bị Duy kéo dài ra đến vô tận nếu không có một cuộc điện thoại
gọi tới. Anh vừa nhấc máy thì từ đầu bên kia, tiếng của thằng bạn nối khố từ những
ngày còn học cấp 3 vang lên bên tai anh.
“Ông đi uống không? Hôm nay Mèo nó về nước đấy.” Thằng Hải vẫn
như thế, thích hò hét qua điện thoại để thể hiện cái sự vui vẻ và nhiệt tình của
mình. Còn anh thì khác đi hơi nhiều.
“Tôi không đi đâu, hôm nay vợ tôi mới về nước mà.” Duy cười
cười mà cảm thấy lí do của mình thật sự rất kì quái. Chẳng phải vợ anh mới bước
ra khỏi nhà đấy ư?
“Hỏi vậy thôi nhưng hôm nay ông nhất định phải đến đấy.” Hải
chợt đổi tông giọng và tỏ vẻ thần bí hết mức.
“Sao?” Duy hỏi lại. Hình như mớ thức ăn mà anh bỏ công chế
biến bắt đầu biểu tình trong bụng.
“Hôm nay có khách mới.” Hải đáp và cụp máy mà không để anh
nói thêm cái gì. Duy bật cười. Tại sao sắp ba mươi, anh có cảm giác càng ngày
càng già đi thì thằng bạn của anh lại như ăn phải thần dược, cả ngày hớn ha hớn
hở còn hơn hồi đi học thế kia. Mà trong khi cậu ta phải là đứa nghiêm túc nhất
hội, là bác sĩ cơ mà. Duy liếc đồng hồ treo tường. Mới tám giờ hơn, anh hơi thở
dài và đứng dậy, quyết định ra khỏi cửa.
*****
“Cậu chắc là phim này
chứ?” Duy hỏi với vẻ không chắc chắn cho lắm. Mà chính xác thì phải gọi là vô
cùng bất an. Cô bạn đứng bên cạnh cậu thì lại chẳng lấy gì làm e ngại. Thậm chí
cô bạn còn vui vẻ như đang được chơi đùa với mớ gấu bông ưa thích của cô nàng
chứ không phải là một mớ đồ kinh dị chuyên dụng cho tiệc Halloween vậy.
“Tất nhiên rồi. Mình
đã tham khảo mấy phim lận đó. Lần này phải làm một bữa oách xà lách cho tụi nó
mà.” Cô bạn đáp lời và tiếp tục chăm chú lựa chọn. Rồi đột nhiên cô bạn ngẩng đầu
lên nhìn Duy và hỏi, “cậu có muốn mời bạn ý không? Mình mời một hội lớp ý với bạn
ý nhé?”
Duy hơi giật mình. “Cần
gì? Lớp mình thôi.” Cậu đáp và tự thấy bất ngờ với chính mình. Cô bạn thì cười
cười một cách bí hiểm.
“Tui tạo cơ hội tốt thế
mà có người không thấu hiểu. Buồn chết mất.” Cô bạn tỏ ra buồn bã và thở dài.
Nhưng ánh mắt vui vẻ kia thì lại khiến Duy chẳng thể hiểu nổi. Có lẽ nào suy
đoán của thằng Thành là đúng. Chẳng lẽ cô bạn này thích cậu?!
*****
Duy bước vào phòng bao trong nhà hàng và nhận ra thằng Hải
đang ngồi cùng mấy người bạn cấp ba của họ. Không nhiều lắm, chỉ có năm người
bao gồm cả Hải, nhưng điều nổi bật nhất là cậu nhận ra, người đàn ông với mái
tóc vàng hoe và gương mặt hoàn-toàn-không-quen-thuộc đang ngồi giữa những người
kia. Bên cạnh người đàn ông đó là một ghế trống. Duy không nói gì, nhìn quan
nhưng không hề thấy cô bạn mà Hải đã nhắc tới đâu hết. Anh quay qua nhìn phục vụ
và khẽ nói, “cho anh xin thêm cái ghế.” Cô bé vâng dạ đáp lời và quay đi, anh
cũng quay người lại nhìn theo thì đột nhiên, một giọng nói quen thuộc đã xuất
hiện bên tai anh.
“Heo, cậu nhất định không vác chồng cậu đến à?” Một cô gái
nói với giọng vui vẻ.
“Bạn bè gặp mặt, cần anh ý gì chứ.” Cô gái còn lại đáp lời.
“A, lâu rồi không gặp nhỉ Duy?” Cô gái ấy nhìn thấy anh và vui vẻ chào hỏi. Anh
gật đầu và nhìn người đang đứng bên cạnh cô ấy.
“Không nhận ra sao?” Cô gái cười hỏi và anh bật cười.
“Không nhận ra ai chứ làm sao lại không nhận ra cậu hả Mèo?”
Họ cùng đứng trước cửa nhà hàng để đợi xe. Nhưng Duy đang đợi
xe taxi, còn cô gái đứng bên cạnh anh lại đang đợi xe của bạn trai. Hai người
không nói chuyện gì nhiều, mặc cho ban nãy họ cười nói vui vẻ đến không thể tin
nổi. Cô gái đột nhiên quay sang nhìn Duy, cứ như thể tìm tòi một cái gì đó vậy.
“Cậu lấy vợ không mời mình.” Đó hoàn toàn là một câu khẳng định.
Duy tin là như thế. Và anh không biết phải giải thích làm sao vì suy nghĩ kì
quái của mình năm ấy. Anh hơi cau mày, do cồn hay do chính suy tư của bản thân
anh thì anh không biết, nhưng anh biết mình đang cố tìm một cách diễn đạt thật
vui vẻ cho chuyện ấy.
“Thì cậu ở nước ngoài suốt. Mình đây còn gửi đi sao được.”
Duy đáp. Đó là một phần sự thật, nhưng không phải là suy nghĩ của anh khi ấy.
Anh vốn nghĩ rằng cô bạn này… thích mình thì làm sao mình có thể “nhẫn tâm” mời
người ta đến đám cưới của mình kia chứ.
“Thật á?” Cô bạn phá lên cười. “Vậy mà mình tưởng thông tin
bên lề kia là đúng cơ đấy. Bạn Hải “thân mến” kia của chúng ta nói cậu tế nhị với
ngại mình chứ. Cứ như thể mình từng yêu đơn phương cậu không bằng.” Cô bạn hơi
bĩu môi và tỏ ra thích thú. “Mà thế quái nào nó nghĩ mình yêu cậu đơn phương cơ
chứ?”
“Mình biết sao được.” Duy nói, nhưng trong thâm tâm thì đang
cảm thấy ngạc nhiên quá độ. Lẽ nào cô bạn chưa bao giờ để ý anh theo cái cách
mà anh đã nghĩ kia?
Cô bạn vẫy vẫy tay với người đàn ông ngoại quốc bên trong
chiếc xe mới vừa lướt đến trước mắt họ. Rồi cô quay lại nhìn anh, trịnh trọng
nói bằng một cái vẻ “nghiêm túc” đến khó tin, “Ừm, may quá rồi. Vì vốn dĩ Heo
nó còn nói cậu yêu mình đơn phương nên mới ngại mời mình đến đám cưới kia kìa.
Thôi mình về đây, chào nhá.”
Duy ngạc nhiên và không kịp chào tạm biệt cô bạn. Phải mất một
lúc sau, anh mới đột nhiên bật cười, chẳng lẽ mọi chuyện lại là suy nghĩ của
riêng anh thôi sao?
Duy bước vào nhà và nhận ra là vợ anh đã về. Anh không biết
cô về từ khi nào nữa. Nhưng anh nhìn thấy cốc nước mật ong mà cô để trên bàn bếp.
Cô luôn như vậy đấy, chẳng bao giờ thèm thể hiện bằng lời nói mà chỉ dùng những
hành động như thế này để diễn tả quan tâm của mình. Anh hơi nhếch khóe miệng
khi uống hết cốc nước ấy. Một cảm giác ấm áp lan tỏa khắp người anh. Dịu dàng đến
vô tận.
Anh bước vào phòng ngủ của hai vợ chồng sau khi đã tắm rửa.
Cô đang nằm đó, yên tĩnh bên cạnh cô con gái nhỏ của họ. Duy lắc đầu, đã lâu lắm
rồi họ chưa từng có thế giới của hai người thôi thì phải, tất nhiên là không
tính bữa tối hôm nay rồi. Nhưng anh vẫn lẳng lặng nằm xuống bên cạnh cô, vòng
tay ôm lấy cả hai mẹ con. Anh khẽ thì thầm sau khi tắt chiếc đèn ngủ, “chúc ngủ
ngon, em yêu”. Cô hơi cựa mình, và anh tự hiểu rằng cô đã nghe thấy lời anh
nói. Duy nhắm mắt. Đêm yên bình đến vô cùng.
Hết chương 3
Chương 4 sẽ được đăng vào ngày 30/7/2016
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét