Chương 2: Câu chuyện thứ hai
A.N: Tôi thích những mối
tình đầu. Và tôi cũng tin rằng chẳng có cái gì gọi là yêu ngay từ cái nhìn đầu
tiên. Tất cả đều cần thời gian, nên tôi chẳng tin chuyện một giây thôi cũng có
thể làm nên sự bắt đầu của hai người xa lạ. Tình yêu? Sự khổ đau? Hay hạnh
phúc? Tất cả chúng đều cần có thời gian, thật đấy ^^.
Trang lẳng lặng bước ra ngoài phòng khách. Họ lại cãi nhau một
lần nữa. Cô không biết tại sao? Nguyên nhân là tại anh? Tại cô? Hay tại cả hai?
Cô bạn thân từng nói với cô rằng họ cãi nhau, chỉ bởi họ quen nhau đã quá lâu.
Cô không tin nhiều lắm. Nhưng lúc này cô lại nghĩ nó đúng. Họ quen nhau từ ngày
họ mới bước vào trường cấp 2. Học chung lớp 4 năm tiếp theo, chung trường ba
năm cấp ba. Lên đại học, họ tiếp tục chung trường thêm bốn năm rưỡi. Rồi anh và
cô cùng làm 1 công ty cho đến tận khi hai người lấy nhau, anh thôi việc và tiếp
quản công việc gia đình, còn cô thì an tâm làm người vợ xinh đẹp ở nhà của anh.
Nhưng kể từ ngày hai người lấy nhau đến giờ, họ cãi nhau nhiều hơn cô nghĩ nhiều
lắm. Và mỗi lần như thế, cô lại khóc…
***
Bên trong quán cà phê
yên tĩnh, có hai con bé mặc áo trắng học sinh đang chễm chệ ngồi đó, vắt vẻo và
háo hức nhìn mọi thứ xung quanh mình. Con bé mập hơn, nói nhiều hơn và đang
chăm chăm vào cái thực đơn mà người phục vụ mới đưa.
“Trang muốn ăn gì?”
Con bé mập hỏi. Nhưng cô bé còn lại chỉ cười và đáp.
“Cậu chọn là được” Trang
cười cười. Im lặng. Cô không phải lần đầu tiên đến những quán cà phê như thế
này, nhưng lại là lần đầu tiên đi cùng một cô bạn mới ở cấp ba. Cuối cùng, dưới
ánh mắt động viên của cô, cô bạn mập mạp của cô chọn một đĩa mì ống cho cô và một
phần cánh gà chiên cho chính mình.
“Tớ đói quá rồi.” Cô bạn
thở dài và dựa lưng vào ghế, như thể muốn lập tức làm một giấc vậy. Trang vẫn
cười. Cô chưa thấy ai có thể thể hiện rõ ràng mọi suy nghĩ của mình lên mặt được
như cô bạn này. Cô ấy đói á? Khỏi cần nói thì chỉ riêng ánh mắt nhìn vào thực
đơn thôi cũng khiến người khác phải hiểu rõ ràng rồi.
“Tớ có chuyện muốn
nói.” Trang hơi ngập ngừng. Cô biết mình chưa nên tâm sự với một người bạn mới
như thế này, nhưng cô không biết nên nói với ai nữa. Nói cho cùng thì bạn thân
của cô lại cũng là bạn thân của người đó.
“Chuyện gì?” Mắt cô bạn
mở lớn nhìn Trang, cứ như thể phát hiện ra một châu lục mới hay cái gì đó tương
tự vậy. Trong ánh mắt ấy, cô còn nhận ra cả những băn khoăn mà cô không biết phải
định nghĩa là gì, cả những hứng thú không tên nữa.
“Ừm, cậu biết đấy, về
chuyện của Mạnh và người kia.” Trang nói. Và như sợ cô bạn không hiểu, cô giải thích thêm, “cái bạn học phòng dưới phòng lớp
mình ấy.”
“Haha. Tớ hiểu. Hai bạn
ý cùng thích cậu nhưng mà cậu không thích cả hai chứ gì?” Cô bạn nhanh nhảu tiếp
lời. Trang hơi thở dài. Giá mà cô bạn nói đúng ngay từ lần đầu tiên thì tốt
quá. Cô đỡ phải nói nhiều hơn, nhưng e là không được rồi.
“Không hẳn là thế. Bạn
kia nói tụi tớ tốt hơn không nên yêu đương mà nên tập trung vào học ở cấp 3,
còn Mạnh thì lại mới nói là thích tớ.” Trang nói nhanh rồi hơi cúi đầu khi người
phục vụ mang phần ăn của bọn họ đến.
Cô bạn lập tức ngạc
nhiên nhìn Trang, mặc cho sự thật là cô ấy thực sự muốn ăn lắm lắm rồi. Cứ nhìn
cái cách mà cô ấy cầm lấy dao dĩa để chuẩn bị đánh chén từ nãy tới giờ đi.
“Nhưng mà không phải cậu thích cái bạn lớp dưới tầng sao?”
“Thì là như thế…”
Trang thở dài rồi chẳng biết nên nói cái gì nữa cho phải. Chỉ có cô bạn mập của
cô là cười phá lên như thể phát hiện ra điều gì đó tuyệt lắm. Rồi cô ấy nhìn cô
với ánh mắt khích lệ xen lẫn mờ ám.
“Hay cậu cứ thử cặp kè
với Mạnh xem.” Cô bạn ấy nói, sau đó cúi mắt nhìn ngắm miếng gà xem nên đánh
chén từ góc nào. Trang ngạc nhiên nhìn cô ấy.
“Tại sao?” Cô hỏi,
nhưng lòng lại tự thấy mình nên làm như thế dù chẳng biết tại sao.
“Thì cậu có quyền chọn
lựa thôi.” Cô bạn thản nhiên nói. À, hóa ra là vậy. “Đằng nào thì bạn kia cũng
không tính cặp kè gì từ cấp ba mà. Đã thế thì cậu cứ thử với Mạnh đi. Xem phản ứng
thôi cũng được.” Cô bạn nói ra một phương án đến-bó-tay mà cô nàng có thể nghĩ
ra được. Trang bật cười, ừ đấy, thử cũng được…
***
Trang nhìn chăm chăm vào bức ảnh cưới của cô và chồng được đặt
trong phòng khách. Cô cười mới hạnh phúc làm sao. Nhìn vào đó, cô càng không thể
dừng được nước mắt của mình. Chợt, tiếng bước chân đi xuống cầu thang vang lên.
Cô lặng lẽ gạt nước mắt và đứng dậy bước vào bếp. Nhưng chưa đi vào đến bếp thì
ánh mắt của cô chạm vào mắt anh. Cô không thể nào đọc được những gì đang viết
lên trong đôi mắt ấy. Kì lạ, càng ngày anh càng trở thành một người mà cô khó
có thể hiểu nổi.
Cô có cảm giác ánh mắt của anh cứ gắn chặt vào cô khi cô
xoay người bước vào bếp. Nhưng cô không dám quay lại nhìn anh lần nữa, càng
không biết mình có nên quay lại nhìn anh lần nữa hay không. Chợt, tiếng anh
vang đến bên tai cô. “Anh đi công tác. Hai ngày nữa anh về.”
Cô ngạc nhiên quay lại nhìn anh. Tuy nhiên cô lại không thể
nói được lời nào. Cô nhìn vào mắt anh lần nữa. Không đọc được gì như lần trước.
Hai người cứ đứng nhìn nhau như thế, không biết là bao lâu. Rồi có tiếng còi xe
vang lên. Anh chỉnh lại cà vạt của mình một lần rồi quay người đi. Ra đến cửa,
anh nhìn lại cô một lần rồi khẽ đóng lại. Cô cảm thấy nước mắt của mình lại rơi
nữa rồi…
***
“Lần đầu tiên hai người
hôn nhau là ở đâu?” Câu hỏi của một ai đó vang lên khiến Trang giật mình. Cô
không nghe ra là cậu bạn tinh quái nào đã đặt cho mình câu hỏi này. Mạnh đột
nhiên khẽ nắm chặt tay cô. Thế rồi cậu ấy lên tiếng.
“Liễu Giai.” Cậu ấy
hơi siết chặt tay cô. Cô mỉm cười, muốn rút tay mình ra một chút nhưng không được.
Căn phòng khách hơi tối vì yêu cầu của trò chơi Nói thật hay Mạo hiểm. Tuy
nhiên, cô vẫn cảm nhận được ánh mắt chăm chú của ai đó đang bắn thẳng về phía
cô.
“Bao giờ vậy?” Đột
nhiên một giọng nữ vang lên. Trang hơi giật mình nhưng ngay khi cô chưa kịp nói
gì thì Mạnh đã một lần nữa đáp thay cô.
“Cách đây ba tháng.”
“Vậy sao?!” Cô bạn ấy
nói rồi dường như không biết phải phát biểu thêm cái gì cho phải nữa. Trang hơi
hối hận. Đáng lẽ cô nên trả lời câu hỏi trước mới phải.
“Tớ về trước nhé.”
Đang giữa chừng bộ phim kinh dị mà lớp trưởng nhất quyết đòi chiếu trong bữa tiệc
Halloween thì cô bạn ấy lại đòi về. Trang nhìn cô ấy. Nhưng cô ấy không nhìn cô
mà chỉ bận tâm chào mọi người và nhanh chóng thu dọn mấy thứ đồ đạc lỉnh kỉnh của
mình. Trang đứng dậy và muốn đi ra tiễn cô bạn. Nhưng một cánh tay của ai đó cứ
giữ chặt lấy cô. Cô quay sang nhìn người đó. Mạnh vẫn giả như đang nhìn lớp trưởng
và Phan thu dọn, chào mọi người và ra cửa. Trang không hiểu Mạnh. Không, nói
đúng ra là cô chưa bao giờ hiểu nổi cậu bạn này. Cậu ấy độc lập, đẹp trai, thi
thoảng là lạnh lùng nữa. Cậu ấy là hình mẫu lí tưởng của mọi nữ sinh cấp ba hay
mơ mộng. Nhưng dù đã cặp kè với nhau hơn nửa năm, cậu ấy vẫn không cho cô hiểu
rốt cuộc là cậu ấy đang nghĩ cái gì.
Trang quay lại nhìn
màn hình ti vi khi mà phòng khách lại một lần nữa chìm vào bóng tối. Cô biết tối
nay, sau khi về nhà, cuốn nhật kí của mình lại thêm nhiều trang hơn bình thường
nữa rồi…
***
Tiếng chuông cửa vang lên khiến Trang nhận ra mình đã ngồi
trong bếp quá lâu. Cô muốn đứng dậy nhưng đôi chân có vẻ đã hết khả năng chịu đựng
của nó nên không thèm nghe trí não ra lệnh nữa. Cô hơi cố gắng lên tiếng và
bàng hoàng nhận ra mình khóc quá nhiều đến nối nói cũng không xong nữa. “Đợi
chút.”
Cô khào khào nói rồi cố gắng dựa vào mép bàn ăn mà đứng dậy.
Trang mỉm cười cay đắng. Nhưng tiếng chuông cửa vẫn không ngừng lại. Màn hình
điện tử hiện lên hình ảnh của một cô gái, tóc dài ngang vai, gương mặt tròn
tròn nhưng không thể nhận ra rốt cục là ai. “Ai đó?” Cô hỏi.
“Không nhận ra tớ sao Heo?” Cô gái đó bật cười.
“Mèo?!” Trang không xác định lắm và hỏi lại.
“Không thì cậu nghĩ là ai?” Cô gái kia cười lớn. “Mà bạn rốt
cục có định cho tớ vào nhà không đây?” Cô ấy cười cười. Nụ cười thoải mái khiến
cô cũng muốn cười một chút.
“Đợi mấy giây nhé, mở cửa cho cậu đây.” Trang mỉm cười mà
không nhận ra rằng mình đã thoải mái hơn ban nãy chỉ vì nụ cười của cô ấy. Tâm
trạng khó chịu từ đêm qua đến giờ cũng không biết đã vơi mất tự lúc nào…
Cô bạn của Trang đang ngồi trong sô pha ở phòng khách và săm
soi mớ chai lọ cô mua trong một lần đi du lịch ở nước ngoài. Cô ấy vẫn không
thay đổi nhiều lắm. Chỉ khác là tóc ngắn hơn trước.
“Cậu thích mấy đồ kiểu kiểu như này à?” Cô bạn chỉ vào mớ
bình hoa của cô và đồng thời tiếp nhận li nước lạnh mà cô đưa tới.
“Ừm. Đẹp mà.” Trang nói, mắt lơ đãng lại đặt lên tấm ảnh cưới
cỡ lớn của mình.
“Ầy, nhưng mà cậu bày mấy cái bình mà chiếm mất chỗ bày rượu
của chồng cậu đó.” Cô bạn vẫn cười cười nói tiếp.
“Thì kệ anh ấy thôi. Ở nhà tớ là bà chủ.” Trang cười cười và
chọc lại cô bạn, nhưng không biết tại sao nước mắt lại chảy ra.
“Ơ kìa, khóc cái gì chứ? Cậu thế này thì chồng cậu về lại
chê bạn như tớ đây đến bắt nạt cậu đó.” Cô bạn nói với giọng bất đắc dĩ vô
cùng.
“Lâu lâu không thấy bạn hiền đến nhà nên mới vậy thôi mà.”
Trang cố gắng mỉm cười. “Lần này cậu về nước lâu không?”
“Đủ để chơi với cậu là được.” Cô bạn thờ ơ đáp lại. Không biết
vì lí do gì mà cô luôn cảm thấy cô bạn này luôn bay nhảy mọi nơi và như muốn trốn
tránh cái gì đó. Nhưng đột nhiên cô bị cô ấy nhìn một cách chăm chú đến không
thể chăm chú hơn.
“Cậu cãi nhau với chồng à?” Cô ấy hỏi. Một giọt nước mắt nữa
lại chảy ra. Cô không nhận ra cô bạn của mình đã hơi nhíu mày lại.
“Sao lại vậy?” Cô ấy tiếp tục hỏi. Không đợi cô trả lời. Cô
muốn trả lời lắm chứ. Nhưng biết nói thế nào đây nhỉ. Lâu rồi cô không biết phải
nói như thế nào với cô ấy mọi tâm sự của mình, kể từ khi ấy…
*****
Trang nhìn chăm chăm
người được cho là bạn trai hiện tại của mình và nhận ra cậu ấy đang cười thật
tươi bên cạnh một người khác. Cảm giác khó chịu tự đâu trào ra. Cô muốn nói vài
lời thật cay nghiệt và đáng ghét. Nhưng tất cả những gì chính cô có thể làm chỉ
là bật ra câu nói, “Tụi mình chia tay đi.”
Cậu ấy nhìn cô, cô
không biết là cậu ấy đang thăm dò hay làm gì. Cô cho rằng cậu ấy sẽ thấy khó chịu
một chút nào đó. Nhưng có ư? Không hề. Cậu ấy chỉ đơn giản gật đầu. Rồi cô quay
người, không nhận ra rằng cả cô và người con trai kia cùng thở phào như trút được
một gánh nặng nào đó cho cả hai vậy.
Trang ngẩn ngơ ngồi
trong lớp. Có cái gì đó đáng ghét lắm đang trào dâng lên trong cô. Cô nhìn thấy
cô bạn mập của mình đang ngồi vắt vẻo trong quán cà phê ưa thích của cô và cô ấy
với một cô bạn khác mới chuyển vào lớp. Cô hiểu rằng lúc này mình không nên làm
phiền cô ấy nữa. Cũng đúng thôi. Đã lâu rồi cô không còn nói chuyện với cô ấy
như thế là người bạn thân nhất của cô ấy. Thậm chí cô ấy hình như cũng không
còn coi cô là người bạn thân nhất của cô ấy nữa ở cấp 3 này mới đúng. Cô ấy
không còn ríu rít bên tai cô như trước. Người bạn mới của cô ấy liếc ra ngoài cửa
kính và nhận ra cô, nhưng tất cả những gì cô bạn kia làm lại là thu hút sự chú
ý của cô bạn mập ngồi đối diện vào thứ gì đó họ đang bày trên bàn….
*****
“Đang nghĩ gì thế?” Cô bạn búng búng ngón tay trước mặt cô,
khiến cô hoàn hồn. “Đi Đà Nẵng với tớ vài ngày không?” Cô bạn nói, sau khi lôi
kéo cô ra khỏi nhà và ngồi vào quán cà phê cạnh hồ ưa thích của họ.
“Tớ không biết nữa.” Trang hơi ngập ngừng. Cô nhớ là anh sẽ
đi công tác hai ngày. Nhưng cô hiểu là chồng cô chỉ đang trốn tránh cô mà thôi.
Cô thì thường sẽ không trốn tránh đi đâu mà chỉ chôn mặt trong phòng ngủ và
khóc mà thôi. Anh cũng hiểu điều đó nên hay để lại cả căn nhà trống vắng cho
cô.
“Đi đi, lâu rồi cậu cũng không đi riêng mà, phải không?” Ồ,
sao cô ấy biết hay thế nhỉ? Trang thầm tự hỏi điều đó khi nghe thấy lời kết luận
của bạn. Có một phần nào đó trong cô không muốn đi đâu hết. Là lí trí ư? Cô
không chắc lắm. Nhưng cô lại gật đầu với lời đề nghị của cô bạn, làm chính bản
thân cô cũng ngạc nhiên về điều này.
“Vậy đi thôi. Còn ba tiếng nữa là có một chuyến bay đó.” Cô
bạn của Trang mỉm cười và ngẩng đầu nhìn cô, sau khi đã loay hoay tra cứu một hồi
trên điện thoại của mình. Trang hơi giật mình ngạc nhiên.
“Cứ thế này mà đi á?” Cô bạn cười cười khi nghe thấy câu hỏi
của cô.
“Thì sao, hai ngày thôi mà.” Cô bạn đáp lời Trang. Và cô
cũng bật cười, không biết tại sao. Có lẽ bởi vì mấy chữ “hai ngày thôi mà” kia
chăng. Cô không chắc nhưng chí ít, có thể nói cả tiếng ngồi cà phê với cô bạn
này là thời gian cô cười nhiều nhất trong cả tuần này.
“Vậy thì đi nào.” Trang cười cười và cùng đứng dậy với cô bạn
của mình.
Khi máy bay dần hạ cánh, không biết tại sao trong Trang lại
có chút hơi bối rối. Liệu mọi người sẽ nghĩ thế nào vì hành động lần này của cô
đây? Còn anh nữa, anh sẽ nghĩ thế nào về cô. Liệu anh có cho rằng cô là một người
tùy hứng lắm không. Trang không hề nhận ra cô bạn của mình đang mỉm cười một
cách vô cùng bí hiểm kể từ khi họ xuống máy bay.
Trang giật mình khi nhận ra một bóng người cao lớn đang đứng
chỗ lối ra cho khách nội địa và nhìn chằm chằm vào cô. Anh hơi cười cười rồi
quay sang nói gì đó với người đàn ông đang đứng bên cạnh anh. Nhưng ngay khi cô
chưa kịp hỏi gì cô bạn của mình thì cô ấy đã chạy vút về phía của anh và người
đàn ông kia bằng một tốc độ mà cô không thể nào tin nổi. Rồi cô gần như không
thể tin vào mắt của mình khi thấy cô ấy và người kia ôm ấp nhiệt tình trong sân
bay.
Cho đến khi cô hoàn hồn thì cô nhận ra chồng mình đã đứng
ngay trước mặt mình rồi. Anh hơi cau mày khi nhìn vào gương mặt của cô. Nhưng
cô chưa nói gì thì cô bạn của cô đã lên tiếng, “đừng có cau mày. Có gì thì nói
hết cho cậu ấy đi.” Nói xong cô bạn chẳng thèm đợi cô hay chồng cô nói lấy một
lời mà kéo tay người đàn ông đang ôm cô ấy rồi đi thẳng, mặc cho cô vẫn đang bối
rối đứng đó.
Anh nhìn cô chăm chú tự nãy tới giờ. Cô chợt nhớ lí do khiến
mình yêu anh, không phải bởi họ là bạn thân từ nhỏ đến lớn mà bởi một ngày kia,
cô nhận ra ánh mắt ấm áp mà anh luôn dành cho cô, thứ ánh mắt khiến cô lệ thuộc
vào đó một cách vô điều kiện. Anh hơi thở dài, nắm lấy bàn tay đang đặt trên
túi xách của cô. Ngay khi taxi vừa đến nơi, anh hơi buông nó ra để lấy tiền trả
rồi lại nắm chặt lấy nó và kéo cô bước ra khỏi xe. Cô nhìn quanh, như một cách
để trốn tránh cái nhìn chăm chú của người đàn ông bên cạnh. Rồi Trang nhận ra
là cô đang đứng trước một khách sạn vô cùng quen thuộc đến không thể quen thuộc
hơn. Hình như anh cũng biết là cô nhận ra nó, anh khe khẽ cười, “Ở đây, nhiều
năm trước anh đã hứa với em rằng anh sẽ không bao giờ nói dối. Vậy em còn nhớ
em đã nói gì với anh không?”
Cô hơi trầm lặng và lục lọi những kí ức mà lâu lắm rồi cô chẳng
hề động đến. Rồi cô khẽ lẩm bẩm, “em sẽ không tức giận vô cớ.” Nghe được những
lời này của cô, anh bật cười. Cô giật mình và hiểu ra mọi chuyện. Không phải
anh thông đồng với cô bạn của cô đấy chứ. Như nghe thấy thắc mắc trong lòng cô,
anh trả lời, “Anh không làm thế đâu. Chỉ trùng hợp là bạn trai của cô ấy là đối
tác của anh thôi.”
Họ nói với nhau rất nhiều chuyện. Cô không biết đã bao lâu rồi
họ mới nói chuyện với nhau nhiều như thế. Anh kể hết toàn bộ câu chuyện, cả những
thứ mà cô không nhìn thấy ngày hôm ấy, rồi anh thở dài, như thể đang oán trách
cô chẳng thế hiểu cho nỗi lòng của anh vậy. Cô hơi ngượng ngùng và rúc đầu vào
trong ngực anh. Đôi vòng tay ấm áp kia lại quàng qua vai cô. Cô biết lần này có
lẽ đã khiến nhiều thứ thay đổi, nhưng cô hài lòng với thay đổi đó. Anh khẽ thì
thào cái gì đó nhưng cô không nghe rõ. Vì thế cô ngẩng đầu lên nhìn anh. Đáp lại
điều đó, anh chỉ trao cho cô một cái nhìn vô cùng trìu mến. Cô chợt cảm thấy ấm
áp trong lòng. Đúng rồi, cô yêu anh vì những gì thân thuộc nhất anh dành cho cô
mà.
“Em yêu anh” Cô khe khẽ nói, những tưởng anh không hề nghe
thấy. Nhưng cô đã nhầm.
“Anh biết.” Lần này cô nghe thấy tiếng anh đáp lời. Và từ
trong lồng ngực ấm áp của chồng mình, cô mỉm cười một cách hạnh phúc.
Hết chương 2
Ghi chú: Chương 3 sẽ được đăng vào ngày 27/7/2016
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét