Chương 1: Câu chuyện thứ nhất
A.N: Có những khi, tôi
không biết vì lí do gì mà mình không thể kiểm soát nổi suy nghĩ của bản thân.
Nói cho cũng thì tất cả những gì chúng đóng góp cho tôi chỉ là những ý nghĩ làm
tôi rối loạn. Nhưng, nếu không có chúng thì tôi cũng không hứng lên mà gõ những
dòng chữ này…
Tiếng trống vang lên khiến tụi học trò ồn ào và hứng khởi
hơn bao giờ hết. Không phải vì tiếng trống này nói cho chúng biết rằng một mùa
hè nữa lại đến, chúng lại có một quãng thời gian vui đùa “ngắn ngủi” trước khi
vào năm học mới. Vân nhìn lũ học trò của mình và mỉm cười. Bài giảng của cô thực
ra vẫn còn nhiều lắm nhưng cô lại lặng im nhìn chúng. Hơn ai hết, cô cũng từng
là học sinh, giờ lại là một người giáo viên, cô biết tụi học trò của mình chẳng
thể cưỡng lại “sức hút đặc biệt” của tiếng trống trường.
Lớp trưởng lớp tên Minh nhìn cô và rụt rè hỏi, “Cô ơi, bài tập
hè cô gửi sau ạ?”
Cô cười, “Không, cứ nghỉ hè thôi em. Chúng ta sẽ sớm gặp lại
nhau mà.” Cậu học trò gương mẫu như thở phào nhẹ nhõm và quay lại hớn hở hò hét
với tụi bạn.
“Không có bài tập hè đâu tụi mày.” Rồi cậu chàng vọt lẹ về
chỗ dọn đồ của mình. Những học sinh khác trong lớp cũng lục tục kéo nhau ra
ngoài, mặc cho người giáo viên chủ nhiệm như cô vẫn đang chậm rãi dọn dẹp đồ đạc
của mình.
Vân bước vào phòng giáo viên. Cô nhớ cái ngày cô vẫn còn là
một cô học trò của ngôi trường này, phòng giáo viên như một cái gì đó rất “thần
thánh” mà cô chẳng bao giờ bén mảng tới. Tất cả những gì có liên quan đến nơi
này mà cô biết chỉ thông qua cô bạn lớp trưởng nhỏ bé mà lắm miệng. Cô tự bật
cười. Cũng lâu rồi không nghĩ đến cô bạn đó mà giờ tự nhiên lại nghĩ đến. Cô
cũng không hiểu lắm bản thân mình nữa. “Hay tại sắp có tuổi rồi nhỉ?”, Vân thầm
nghĩ một thoáng trước khi gật đầu chào một thầy giáo khác cũng đang ngồi ở đây.
“Hôm nay lớp cô không liên hoan gì sao, cô Vân?” Thầy giáo
già lên tiếng hỏi cô.
“Dạ, tụi nó có tổ chức ở nhà lớp trưởng, chắc chút nữa em sẽ
ghé qua ạ.” Vân đáp. Ừm, hình như ngày xưa lớp cô chẳng bao giờ liên hoan theo
cái kiểu ấy thì phải. Tất cả những gì các cô làm là reo hò, rồi mạnh ai nấy
chơi mà thôi. Chỉ có một lần duy nhất là họ chơi chung, cả lớp, theo cái cách
“bất bình thường” hơn “bình thường”…
***
“Gì? Halloween?” Vân
giật mình hỏi cô bạn ngồi bên cạnh. Thủy cười phá lên rồi gật đầu.
“Đúng thế. Ý kiến của
lớp trưởng đó. Nó bảo lớp mình kiếm nhà đứa nào rộng rộng, bày vài trò chơi
Halloween rồi cùng xem phim ma. Con bé này lắm trò nhỉ?” Thủy chặc lưỡi.
“Chuẩn rồi. Suốt ngày
bày trò.” Linh Thảo tán thành. “Nhưng mà tớ chẳng thích lắm…” Thảo nói rồi im bặt
khi thấy lớp trưởng đang hớn hở kéo một cô bạn nào đó vào lớp.
“Giống nhau thế.” Thủy
nói trong khi Vân đang nghe lớp trưởng đứng giữa lớp mà hét cho một cái lớp vốn
đã chẳng khác cái chợ là mấy. Nhiều khi Vân tự giật mình khi thấy cô bạn lùn tịt
kia cứ gắng sức mà hò hét. Phải tội gì mà làm như thế chứ.
“Đây là Thảo Chi. Bạn ấy
chuyển khối và được xếp vào lớp mình nhé mọi người.” Lớp trưởng vẫn cố gắng hét
lên. Chỉ vài ba người là chú ý đến cô bạn ấy, trong đó có Vân. “Vụ Halloween mọi
người cho ý kiến nhé. Tớ mong là mọi người sẽ ủng hộ nhiệt tình.”
Cô bạn lớp trưởng vừa
dứt lời thì một nam sinh trong lớp tiến đến bên cạnh, nói gì đó khiến cô bạn nổi
khùng. Và kết quả là một màn rượt đuổi nữa lại diễn ra giữa lớp trưởng và Huy.
Vân nhìn cái cách mà lớp trưởng và Huy đuổi nhau quanh lớp mà hơi chạnh lòng.
Rõ ràng cậu bạn ấy nói rằng thích cô mà kết quả là gì? Quanh năm suốt tháng đi
cùng lớp trưởng, thậm chí còn đưa đón người ta nhiều hơn. Cô biết là họ chơi với
nhau hoàn toàn tự nhiên như những người bạn và chẳng có gì khác hết. Nhưng thế
thì sao chứ? Cô không thích cái kiểu cậu ra suốt ngày trêu chọc lớp trưởng rồi
lại dăm bữa nửa tháng mới thèm để ý đến cô...
***
“Bữa tối là gì vậy mẹ?” Cô con gái nhỏ của Vân lên tiếng khi
cô đang chăm chú nhìn vào mớ táo nhập khẩu trong siêu thị. Vân tự nhận mình là người
hay lơ đãng nhưng có lẽ, hồi này cô đã nghĩ đến bạn học cũ nhiều hơn thì phải.
“Bữa tối nay là nhiệm vụ của ba mà con. Mẹ lo phần tráng miệng
cơ.” Cô nháy mắt với con gái rồi quay lại công cuộc băn khoăn với một lũ táo quả
nào cũng như quả nào.
“Con muốn ăn dứa cơ.” Cô con gái mè nheo. Vân khẽ cười.
“Nhưng mà ba nói thích ăn táo mà. Nhi ngoan chọn táo cho ba
rồi chúng ta đi mua dứa cho Nhi nhé.” Cô dỗ dành và ngay lập tức nhận được cái
dạ ngọt như mía lùi của con nhóc. Chợt, Vân ngẩng đầu lên và nhìn thấy một bóng
dáng lùn lùn đang ngắm nghĩa những quả măng cụt và lẩm nhẩm cái gì đó. Một góc
nào đó trong Vân chợt giật thót một cái. Liệu có phải người kia hay không.
“Mai!” Cô cất tiếng mà không kiểm soát nổi bản thân mình tại
sao lại như thế. Cô gái kia hơi giật mình, ngẩng đầu nhìn xung quanh nhưng lại
lướt qua cô một cách vô tình như thế họ không hề biết nhau. Cô gái kia vẫn đeo
một gọng kính cận màu đen, mặc áo sơ mi rộng thùng thình so với người mà không
hề để ý rằng sự thoải mái cô ấy ưa thích lại chẳng có tí thời trang nào cả. Một
suy nghĩ khẽ lướt qua Vân, “Chắc họ chỉ trùng tên mà thôi.”
Vân ngồi nhìn dòng người tấp nập lướt qua. Bên cạnh, chồng
cô vẫn chăm chú vào cuộc điện thoại của đối tác. Cô con gái nhỏ của họ thì như
bị thôi miên bởi bộ phim hoạt hình mà ba đang cho phát trong xe. Cô không biết
nên mở lời như thế nào. Hay thôi đi, chắc gì họ đã liên lạc với nhau. Nhưng một
mảnh nào đó lại khiến cô hơi buồn rầu, nếu như họ liên lạc với nhau thì sao? Cô
không chắc lắm. Chồng cô yêu cô, tất nhiên rồi, nhưng anh lại quý cô bạn thân của
mình vô cùng. Anh gọi cô ấy là quyển sách để mở của mình, là bác sĩ tâm lý của
mình. Cô biết tất cả những điều đó. Cô sợ nếu anh nói họ vẫn còn liên lạc thì
cô phải phản ứng như thế nào cho hợp lí.
“Hôm nay em đi siêu thị thấy một người giống như cái Mai anh
ạ.” Vân nói, hơi ngập ngừng nhưng chính cô cũng chẳng hiểu tại sao mình lại như
thế. Nói cho cùng họ cũng là bạn học cũ. Cũng chẳng có vấn đề gì khi họ gặp
nhau hết.
“Cô ấy về rồi sao?” Chồng cô hỏi lại, sau khi kết thúc cuộc
điện thoại. Giọng nói của anh có vẻ vui hơn bình thường. Cô nhìn sang chồng
mình.
“Anh biết giờ cô ấy làm ở đâu không?” Cô hỏi.
“Anh không chắc lắm. Thấy đi nhiều nước lắm. Bạn bè kiểu gì
mà mấy hôm trước nhắn cho anh vài tin rồi im bặt.” À, họ vẫn giữ liên lạc. Vân
hơi giật giật mắt trái. Không biết tại sao nữa.
“Em cũng không chắc là hôm nay gặp cô ấy hay không. Em thấy
giống nhưng lúc em gọi tên thì chẳng thấy đáp.” Vân nói và muốn kết thúc cuộc
trò chuyện của họ. Cô gái tên Mai kia như là một cấm kị của cô. Cô gái ấy không
hẳn làm gì cô. Nhưng cô không thích cái cách mà cô gái này ảnh hưởng đến chồng
cô, đến những người bạn xung quanh cô.
Vân hơi trầm tư và ngồi trước bàn trang điểm của mình. Mái
tóc ẩm ướt nhưng lại chẳng khiến cô chú ý. Tiếng cửa mở, chồng cô bước vào và
nhìn cô rồi cười cười, “Em đang nghĩ gì thế?”
“Không có gì.” Cô đáp và bật máy sấy. Trong tiếng ồn ào mà
chiếc máy sấy tóc phát ra, cô nghe thấy chồng cô nói cái gì đó liên quan đến
chuyện họp lớp cũ. Nhưng tâm trí của cô lại thả vào cõi mộng mơ nào đó mất rồi…
***
“Tớ về trước nhé.” Lớp
trưởng lên tiếng trong khi mọi người vẫn đang chăm chú coi phim.
“Sao vậy?” Huy hỏi.
Vân nhìn sang chỗ họ. Cả đám bạn xung quanh cô cũng vậy.
“Hì hì. Nhát gan nên
không dám coi đến hết cái phim này thôi. Đằng nào cũng sắp hết xe buýt rồi nên
tha cho bạn về trước nhé.” Lớp trưởng làm mặt đáng thương khiến không ít người
bật cười. Nhưng cô nhận ra là khóe mắt của cô bạn ấy hơi vương chút nước. Tại
sao vậy nhỉ?
“Cậu bày ra tiệc
Halloween rồi lại đòi về trước là sao hả?” Huy hơi cau mày rồi nói tiếp, “sợ hết
xe thì tẹo tớ chở về. Có cái quái gì đâu cơ chứ.” Huy phẩy phẩy tay. Thủy đang
ngồi bên cạnh cô cũng hơi gật gù tán đồng, nhưng lại ngay lập tức liếc sang
nhìn cô. Vân cười, thì thào, “Đừng nhìn tớ như thế chứ.”
“Huy nói đúng đấy.
Không thì ngủ lại nhà tớ một tối. Chết gì đâu.” Thủy lên tiếng và bấm cho cô một
cái.
“Haha, tớ chưa xin
phép bố mẹ. Thôi tớ về đây. Cả Phan cũng về với tớ luôn mà.” Lớp trưởng cười cười
rồi tiến đến ghế sô pha, xách cái ba lô “to lớn” của mình lên, rồi vẫy vẫy tay
chào mọi người.
“Thiệt tình.” Huy chặc
lưỡi và ngồi xuống, quay lại với bộ phim mà cả đám họ đang dang dở. Chỉ riêng
mình Vân là trầm tư suy nghĩ. Cô không biết sao mình lại khó chịu khi Huy lên
tiếng ban nãy. Nhưng giờ, khi mọi chuyện đã xong xuôi thì cô còn thấy vương vấn
cái gì đó nhiều hơn nữa…
***
“Vân… Vân…” Tiếng chồng cô vang lên khiến cô như chợt tỉnh
khỏi giấc mộng của mình. “Em đang nghĩ gì thế?”
“Không có gì đâu.” Cô đáp và ngồi lên giường. Chồng cô chợt
ôm lấy cô và khẽ thì thào, “Anh yêu em, bà xã.”
“Em cũng vậy.” Vân mỉm cười. Mọi lo lắng và suy nghĩ vẩn vơ
của cô cả ngày dài bỗng chốc biến mất. Cô nằm gọn trong vòng tay của chồng
mình, tự cười ba cái ý tưởng linh tinh của mình.
“Anh biết chứ.” Chồng cô đắc ý nói. Rồi anh với tay ra tắt
đèn…
Hết chương 1
Ghi chú: Chương 2 sẽ được đăng tải vào ngày 24/7/2016
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét