Chương 4: Câu chuyện thứ tư
A.N: Tình yêu thì có
nhiều dạng lắm, bởi con người vốn khác biệt với nhau mà. Vậy nên bạn đừng lấy
làm lạ hay ghen tị với cô gái khác vì người đàn ông của mình. Theo tôi, bạn chỉ
nên tận hưởng những ngọt ngào mình tình yêu của bạn mang lại thôi. Nhưng nói
cho cùng thì con gái, làm gì có chuyện chỉ tận hưởng của mình mà không ghen tị
với người khác, đúng không nào?!
Bệnh viện ồn ào khiến Phan cảm thấy mệt mỏi. Cô không biết
mình có nên xin phép về sớm hay không. Cho dù sự thật là cô đang mang thai
tháng thứ sáu thì cô cũng ý thức được rằng mình không nên nghỉ đi về sớm. Thực
ra mà nói thì Phan cũng chẳng phải là bác sĩ chủ chốt của cái bệnh viện này, vậy
nên nếu cô về thì các sếp hẳn cũng chẳng phiền lòng gì nhiều đâu. Nhưng quan trọng
là người kia…
*****
Phan nhìn vào bảng điểm
và chết lặng. Cô nên làm gì bây giờ nhỉ? Cô vốn đã khó có thể hòa hợp với cái tập
thể lớp này và giờ thì sao? Chuyển lớp ư? Cô có nên khiếu nại hay nhờ mẹ tìm mọi
cách để ở lại lớp này hay chăng? Cô quay người lại và nhìn về phía cuối lớp. Cậu
ấy đang vui vẻ háo hức đợi đến kì nghỉ hè cùng những người bạn khác xung quanh
mình. Liệu cậu ấy có nhận ra sang năm cô rất có thể sẽ không ngồi học cùng cậu ấy
ở lớp này hay không? Phan vẩn vơ nghĩ như thế rồi lại tự cười mình. À, làm gì
có chuyện như thế cơ chứ. Cậu ấy là người bạn nam duy nhất ở lớp này nói chuyện
với cô thì cũng chẳng có nghĩa cô đặc biệt hơn trong mắt cậu ấy đâu. Cậu ấy là
chàng lớp phó ôn hòa cơ mà.
Chuyển lớp thật. Phan
biết điều này sẽ chẳng khiến mẹ cô tỏ ra buồn bã hoặc bởi bà không muốn làm cô
buồn, hay vì bởi bà đi suốt. Cô không chắc lắm. Cô biết mẹ quan tâm đến mình
nhiều nhưng những lúc như thế này, thật may là bà không có ở nhà. Cô muốn khóc
một chút cho bớt khó chịu nhưng với một cô gái lớn lên mà luôn tỏ ra mạnh mẽ
như Phan, cũng thật khó để làm thế. Thôi bỏ đi!
Phan tần ngần đứng trước
cửa lớp. Thành, một trong những người cũng phải chuyển vào lớp này như cô, thì
lại đã ngồi tụ tập với đám bạn quen thuộc trong lớp. Thậm chí cả lớp lại chẳng
lấy gì làm phiền khi một người như Thành chuyển lớp. Nói cho cùng thì họ vốn
quen biết trước rồi mà. Không giống với cô.
“Cậu cũng chuyển vào lớp
phải không?” Một gương mặt tròn tròn với đôi mắt không lấy làm to nhưng đang mở
ra lớn hết sức, cứ như thể ngạc nhiên lắm vậy, xuất hiện trong tầm mắt của cô.
Phan hơi mỉm cười. Thật kì lạ.
“Ừ. Nhưng mình không
biết ngồi đâu hết.” Phan giải thích. Nó cũng chẳng phải là lí do chính đáng gì
cho cam nhưng quả thực là cô thấy nó hoàn toàn hợp lí. Cô là người mới kia mà,
Phan đã tự an ủi mình như thế đó.
“Vậy cậu vào lớp đi.
Mình là lớp trưởng lớp này nè. Mình là Mai.” Cô bạn kéo tay cô vào lớp cứ như
thể họ đã quen biết tự lâu lắm rồi. Phan hơi ngạc nhiên nhưng lại không nói gì.
“Chào mừng trở lại, bạn Thành ạ!” Cô ấy hét ngang qua lớp với Thành khiến cậu ấy
hơi ngượng ngùng một chút, Phan thấy là chỉ một chút thôi, bởi ngay sau đó cậu ấy
đã quay lại tán dóc với lũ bạn quanh mình.
“Xin chào, cậu tên gì
vậy?” Cô bạn bàn trên quay xuống nhìn cô. Rồi cô ấy quay qua hỏi Mai, “cậu tính
xếp bạn ý ngồi tổ mình đó hả?”
“Không được sao Linh
yêu dấu của tớ?” Mai khoe ra gương mặt nài nỉ của mình. “Tổ mình đang ít người
nhất mà tớ lại đâu có đòi hỏi gì nhiều đâu cơ chứ? Tớ không thích ngồi một mình
lắm.”
“Vậy có ai nói gì sao
hả Mèo?” Cô bạn còn lại ở bàn trên, người vốn dĩ còn đang chăm chú vào cuốn
sách trước mắt mình, quay lại nhìn họ.
“Linh không cho tớ kiếm
bạn ngồi cùng Heo ơi.” Mai giả bộ khóc thét rồi ấn Phan ngồi vào bàn hai phía
sau họ. “Cậu cứ ngồi đây đi. Mà cậu tên là gì ấy nhỉ?”
Lúc này cô ấy mới nhận
ra chưa hỏi tên cô sao? Phan bật cười và trả lời, “Tớ là Phan…”
******
Cuối cùng thì Phan quyết định tự chiều chuộng bản thân mình
một phen. Cô xin phép sếp và ưỡn bụng bầu của mình một cách đầy tự tin tiến về
phía cuối hành lang, ấn thang máy xuống tầng trệt một cách vô cùng thuần thục.
Nhưng không biết vì sao mà cô đổi ý và bấm vào tầng 5. Phải mất một lúc để cô
có thể đến được nơi cô muốn. Nói cho cùng thì Nam khoa này không phải là nơi cô
thường xuyên xuất hiện cho lắm, dù rằng chồng cô làm ở chỗ này và nó ở cùng một
bệnh viện mà cô làm việc. Ba bốn người đàn ông đang đợi đến lượt khám của mình
trước cửa phòng làm việc của anh. Cô hơi cúi đầu và gõ cửa, có chút gì đó xấu hổ
khi mấy người đàn ông kia cứ nhìn chăm chăm vào cái bụng của cô, cứ như thể chỗ
cô nên đến là khoa Sản chứ không phải chốn này vậy.
Cô y tá trẻ trung đáng yêu kia lại ra mở cửa cho cô, và như
mọi lần, cô bé mới tốt nghiệp ngây thơ nhưng luôn cố tỏ vẻ mình cũng chuyên
nghiệp chẳng kém các y tá khác ấy, lại tiếp tục ném cho cô một câu hỏi vô bổ đến
không thể vô bổ hơn được nữa, “Chị có chuyện gì cần tìm bác sĩ Huy ạ?”
“Có chuyện cần thì mới leo lên đây, cô bé ạ.” Cô bật cười. Rồi
chưa kịp để cô bé ấy nói gì thêm, cô tiến vào trong phòng. Cô hơi ngạc nhiên
khi nhân ra chồng mình đang ngồi trước bàn trà và ăn bữa trưa quá muộn vào cái
giờ này. Rồi cô còn ngạc nhiên hơn khi nhận ra bên cạnh hộp cơm của chồng cô
còn có một cái khác, một cái dễ thương, phủ bằng màu hồng phấn lãng mạn.
“Có chuyện gì sao em?” Huy nhìn cô, săm soi một lúc và cuối
cùng xác định là cả hai mẹ con cô không sao hết thì anh mới cất tiếng hỏi.
Cô hơi khó chịu. Nhưng một người luôn tự nhận mình là kẻ
thông minh như Phan thì sẽ chẳng biểu hiện ra điều đó cho đến khi về đến nhà.
Cô chỉ nói, “Em hơi mệt nên định về sớm chút. Em lên báo với anh thôi.”
“Ờ, vậy em đi taxi về hay lái xe về.” Huy nói và đứng dậy, định
bụng tìm cái chìa khóa xe đưa cho cô. Nhưng rồi nghĩ ra cái gì đó, anh lại quay
qua nhìn cô, “Hay anh đưa em về nhé. Đợi anh chút thôi, còn khoảng hai ba bệnh
nhân nữa ấy mà.”
“Ơ, bác sĩ có hẹn khám lúc bốn giờ chiều với bệnh nhân mà.”
Cô bé y tá lên tiếng, cắt ngang lời của Huy. Không biết là mắt cô không ổn hay
vì cái gì mà cô lại thấy cô bé đó nháy mắt với chồng mình, đúng, chính là nháy
mắt đó. Cơn khó chịu không biết tự đâu xuất hiện.
“Em về một mình thôi, gọi taxi về nhà mẹ. Anh cứ làm việc
đi. Tối anh về thì qua đón em.” Phan đáp rồi định quay người ra ngoài.
“Thế thì hay!” Cô bé y tá thốt lên, như thể cố tình trêu tức
và chọc vào cái sự khó chịu đến kì lạ của Phan bây giờ. Cô hơi sững người lại,
nhưng nói cho cùng, bệnh viện không phải là nơi để “cãi nhau”.
“Em về đây.” Cô nói và đi thẳng ra cửa, không hề nhận ra
phía sau lưng mình, ánh mắt của Huy đang phát ra những tia sáng kì lạ…
****
Phan đắm mình trong thế
giới của riêng mình mà không nhận ra những ánh mắt kì lạ chiếu đến phía cô.
“Em đang làm gì thế?”
Một giọng nói vang lên, có chút khó chịu. Phan như tỉnh khỏi giấc mộng và nhìn
lên. Thầy giám thị đang nhìn và tỏ vẻ không-thể-chấp-nhận-được với cô.
“Dạ, em vẽ chút thôi ạ.”
Phan nói, mặc dù nhận ra tín hiệu đừng có lên tiếng từ cô bạn ngồi kế bên mình.
Cô hơi nhếch khóe miệng.
“Đây là giờ vẽ của lớp
sao, lớp trưởng?” Thầy giám thị quay qua hỏi cô bạn ngồi kế bên Phan. Cô bạn
hơi hoảng hốt, nhưng chỉ một chút thôi, rồi trả lời với giọng hết sức rành mạch.
“Đây là giờ tự học. Và
bạn Phan định thi Mỹ thuật ạ.” Cô bạn nói, và những ánh mắt vốn đang tập trung
vào Phan ngay lập tức chuyển sang người ngồi bên cạnh cô.
“Vậy thi Mỹ thuật thì
người ta vẽ cái này?” Thầy giám thị hơi xuôi xuống, nhưng vẫn có chút không tin
tưởng khi nhìn vào quyển sổ vẽ của Phan. Trên đó là hình một cô gái theo phong
cách Manga mà chẳng hề liên quan đến đề bài thông thường của trường Mỹ thuật
nào hết.
“Em không rõ lắm, nhưng
chắc có ạ.” Cô bạn nói, “thầy thông cảm đi thầy.” Thậm chí để qua cửa này, cô bạn
còn khoe ra hai cái lúm đồng tiền đáng yêu và điệu cười tít mắt của mình.
“Lớp tự học cho nó tử
tế vào đấy.” Thầy giám thị chỉ buông một câu như thế rồi quay người ra khỏi lớp.
Một loạt tiếng xì xào vang lên, cứ như thể khi thầy ấy bước ra khỏi lớp thì
cũng dẫm luôn vào công tắc khởi động cái miệng của các thành viên trong lớp vậy.
Phan nghe thấy những câu kiểu như tại sao lại phải giúp con nhỏ đó và tương tự
như thế. Cô hơi buồn cười, cô biết nhiều người trong lớp không thích cô, nhưng
đâu đến mức phải khó chịu vì cô như thế nhỉ? Hơn nữa, nói cho cùng thì cô dám
chắc nếu ban nãy, thầy giám thị sờ gáy người khác trong lớp thì cô bạn ngồi kế
bên cô đây cũng sẽ cư xử y chang thế thôi. Đúng là một cô bé bao đồng hết sức!
****
Mặc dù nói với chồng là về nhà mẹ nhưng Phan lại chưa muốn
đi đến đó một chút nào. Ra khỏi bệnh viện, cô đi lang thang trong một trung tâm
thương mại gần đó mà chẳng có ý định mua cái gì. Mắt Phan lướt qua những thứ
sáng bóng và lấp lánh trong tủ kiếng. Chúng thật xinh đẹp và xa hoa, thậm chí
là trông thật hạnh phúc. Nhưng cô tự hỏi liệu người mua chúng có hạnh phúc
không?
Phan nhận ra mình đã ngồi trên ghế nghỉ và đối diện với cửa
hàng chồng cô cùng cô đi mua nhẫn cưới hai năm trước. Một cặp đôi đang chọn
trang sức trong đó. Hình dáng của họ thật ngộ nghĩnh. Cô gái tóc ngắn, bé con,
hơi tròn tròn một cách đáng yêu đang cúi đầu và kiễng chân để nhìn rõ những thứ
được trưng bày. Người đàn ông bên cạnh cô ấy, có vẻ là một người ngoại quốc, với
mái tóc vàng rực, đang ôm vai cô gái mà không nhận ra cánh tay to lớn của mình
đang tạo ra trở ngại cho cô gái đó. Nhân viên bán hàng đối diện với bọn họ,
nhìn từ góc của Phan, đang vô cùng phấn khởi để miêu tả những thứ xinh đẹp
trong tủ cho hai người. Họ cứ đứng như thế một lúc, cho đến khi cô gái lắc đầu
lần thứ n, thì quyết định rời cửa hàng đó. Vài ba cô nhân viên xung quanh ngay
lập tức xị mặt xuống, nhưng người tỏ ra buồn nhất phải là nhân viên đã giới thiệu
trang sức cho hai người họ nãy giờ.
Khi cặp đôi rời cửa hàng, Phan quyết định trở về nhà mẹ.
Nhưng ngay khi cô làm được điều đó, cô gái mà cô ngắm nãy giờ chợt hét lên như
thể vớ được báu vật, “Phan!”
Cô nhìn cô ấy, hơi ngạc nhiên, nhưng cũng mỉm cười. “Cứ thắc
mắc nãy giờ là ai mà quen thế, hóa ra là cậu sao, Mai.”
“Hì hì.” Mai cười cười. “Giới thiệu nhé, đây là chồng tớ, Antoine.
Antoine, bạn em, Phan.”
“Chồng?” Phan lặp lại, hơi ngạc nhiên và nhớ về cái ngày cuối
cùng họ cùng ngồi trong lớp, trước ngày cô bạn trước mặt cô đây đi du học. Nếu
cô nhớ không nhầm hình như cô ấy chính là người khẳng định dù có đi sang Tây
cũng sẽ chẳng bao giờ lấy một anh chồng Tây, làm giảm thiểu cơ hội lấy vợ của
các chàng trai Việt Nam thì phải.
“Đúng. Chào chị. Tôi là Antoine.” Anh chàng to lớn tên Antoine
kia trả lời cô. Và Mai thì phá lên cười, vì giọng nói ngộ nghĩnh của anh chàng
chăng.
“Bạn em, bằng tuổi em. Anh không cần gọi là chị.” Mai tỉ mỉ
giải thích, trước ánh mắt ngạc nhiên của Phan và ánh mắt bối rối của người yêu.
Rồi cô ấy quay qua nói với cô, “Mình và anh ấy chưa tổ chức tiệc cưới,
mới đi đăng ký thôi. Tụi mình đi ngồi đâu đó rồi tâm sự tí chứ?”
Phan phải khẳng định là cô chưa bao giờ từ chối được Mai, từ
ngày họ quen biết nhau cho đến tận bây giờ. Trong đầu Phan lướt qua vài thứ,
nhưng cuối cùng, cô chỉ đáp, “Được thôi.”
****
“À, hóa ra là cậu ý hả.”
Cô bạn gật gù sau khi nghe tên người kia. Phan hơi cúi đầu, cô không biết cảm
giác của mình bây giờ là cái gì nữa. Cô thậm chí có chút bối rối và cả vui mừng.
Cuối cùng thì cô cũng giống nhưng cô nữ sinh cấp ba khác, cũng có một ai đó bên
cạnh mình để thủ thỉ về những bí mật ngốc xít nhất.
“Ừm.” Phan quay qua
nhìn cô bạn, nhưng cô ấy lại đang nhìn ra ngoài cửa kính xe buýt. Cô ấy hay có
thói quen như thế mỗi khi đi xe buýt. Bình thường thì cô ấy ưa nhìn thẳng vào mắt
người đối diện đang nói chuyện với mình, chúng là thứ khiến người ta không thể
rời mắt khỏi cô ấy. Nhưng cứ lên xe buýt thì chẳng biết vì lí do gì, cô bạn lại
luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, kể cả khi nói chuyện với người bên cạnh mình thì cô ấy
vẫn làm thế.
Nhưng đột nhiên, cô ấy
quay sang nhìn cô, ánh mắt hơi hấp háy và Phan nhận ra là cô ấy đang rơi nước mắt.
Gương mặt cô bạn bị che kín bởi khẩu trang, và nếu mà cô ấy không quay sang
nhìn Phan thì có lẽ cô chẳng bao giờ biết người bên cạnh mình đang khóc. “Tớ là
một người bạn thất bại lắm phải không?” Cô ấy hỏi cô như thế.
“Chuyện… Chuyện gì thế?”
Phan bối rối. Trong mắt của cô, người ngồi bên cạnh cô đây, dù không phải là
người tài giỏi nhất nhưng chắc chắn là người đáng tin cậy nhất. Cô ấy phải được
coi là người lớp trưởng tốt nhất của khối chứ chả đùa.
“Tớ không biết nữa.”
Cô ấy đáp. “Tớ cứ nghĩ mình biết tất. Nhưng thực ra lại chẳng biết gì cả.” Cô bạn
tựa đầu lên vai cô.
Phan không biết nên
nói gì lúc này, bởi thực ra cô không hiểu nguyên nhân làm cho cô bạn khóc. Tối
nay họ tổ chức một bữa tiệc Halloween nho nhỏ với lớp. Vốn dĩ Phan chẳng muốn
tham gia, nhưng cô bạn của cô cứ nài nỉ mãi, và kết quả là cô đồng ý đi. Nhưng
đến lúc xem phim thì cô ấy lại muốn về sớm. Và giờ thì cô ấy khóc. Phan dường
như quên luôn cả vấn đề tình cảm học trò ngốc xít của mình. Bởi giờ cô còn đang
cảm thấy bối rối hơn vì cô bạn bên cạnh này đây.
“Chắc tớ bị tưởng bở rồi,
Phan ạ.” Cô ấy tiếp tục, không hề để ý chuyện nãy giờ Phan chỉ im lặng đợi cô ấy
nói tiếp. “Tớ cứ nghĩ mình với Heo là bạn thân, nhưng thậm chí chuyện của bạn ý
đã mấy tháng rồi, bạn ý cũng chẳng nói với tớ. Tớ nên làm gì bây giờ? Tớ còn có
chuyện quan trọng muốn nói với bạn ý. Nhưng giờ tớ cũng chẳng biết là mình có
nên nói không nữa.”
Phan không phải là người
tò mò, nhưng như một phản xạ, câu hỏi lại bật ra ngay trước khi cô kịp suy nghĩ
cái gì, “Chuyện gì?”
“Tớ sắp đi du học rồi.”
Cô bạn đáp và nhấc đầu khỏi vai cô. Cô ấy giương đôi mắt vẫn còn hơi hoe đỏ vì
nước mắt mà nhìn cô. “Chắc là tháng 6 tớ sẽ đi thôi.” Cô bạn nói thêm. Phan sửng
sốt. Cô không biết là mình nên nói gì cho phải. Người bạn duy nhất của cô sẽ
không thể học cùng cô cho tới tận ngày cuối ư?
****
Phan ngồi đối diện với Mai, nghe cô ấy liến thoắng đủ thứ.
Người đàn ông ngồi bên cạnh cô ấy cứ nhìn người yêu một cách đầy âu yếm nhưng lại
chẳng hề cảm thấy bất tiện khi không thể hiểu đầy đủ cô ấy đang nói gì. Phan cảm
thấy anh chàng chắc hẳn là đã phải chịu đựng chuyện này nhiều rồi, nhiều đến mức
chẳng còn sức lực mà ý kiến cái gì nữa. Cô cầm lấy ly nước cam và nhấp một ngụm,
rồi liếc mắt ra ngoài cửa kính. Nhưng… cô không thể tin vào cái cô đang nhìn thấy
nữa. Chồng cô và cô y tá kiêm trợ lý của mình đang bước vào một tiệm trang sức
ư?!
“Chuyện … Chuyện gì vậy?” Tiếng Mai ngập ngừng vang lên.
Phan không biết cô ấy đã ngừng liến thoắng tự bao giờ. Cô ấy nhìn cô, chăm chú
và có vẻ đầy thắc mắc. “Tớ xin lỗi. Cậu giận tớ nói nhiều à?”
“Không phải đâu. Tớ chỉ không khỏe thôi.” Phan đáp, liếc đồng
hồ. Hóa ra đã là giờ tan sở rồi cơ đấy. “Tớ nên về nhà thôi”, đó là tất cả những
gì Phan có thể nói ra vào lúc này.
“Vậy cậu không đi họp mặt với mấy đứa nữa cùng tớ sao? Chỉ
có mấy đứa bạn lớp mình thôi mà.” Mai dò hỏi, như thể mong đợi rằng Phan sẽ
thay đổi ý định của mình.
Phan hơi nhếch miệng và nặn ra một nụ cười, đồng thời chỉ chỉ
vào bụng mình, “Thằng bé nhà tớ không thích chỗ ồn ào lắm.”
“Thật sao? Cậu biết giới tính rồi á? Không được, để Antoine
với tớ đưa cậu về, cái này thì không được từ chối, nãy cậu nói ngồi taxi còn
gì.” Cô bạn quyết định, thậm chí hơi có xu hướng thành gà mẹ bảo vệ gà con. Sau
khi đẩy đẩy người yêu đi lấy xe, cô ấy tiếp tục. “Mấy tháng rồi? Nhóc nó có quậy
không? Con trai thì chắc phải nghịch lắm nhỉ? Hồi thằng em tớ còn trong bụng mẹ
nó đạp suốt…”
“Nhóc này thương mẹ nên ngoan lắm.” Phan cố cười nhưng
nụ cười của cô khó coi đến mức Mai nhìn cô một cách đầy nghiền ngẫm
và im lặng. Cô thấy bất an nên hỏi lại, “có chuyện gì sao?”
“Tự nhiên cậu cười khó coi sao ấy. Có chuyện gì à?”
Vẫn là ánh mắt ấy, ánh mắt khiến cô tin tưởng những ngày khó khăn
năm ấy, ánh mắt khiến cô có thể trút mọi tâm sự bí mật dù biết
rằng họ chưa đủ thân thiết đến mức đó. Và cô không còn cảm thấy khó
khăn khi mở miệng. Cô chỉ sang cửa hàng đối diện bên kia đường.
“Chồng tớ, anh ấy vừa vào kia. Cùng một cô gái
khác.” Cô vừa dứt lời thì mắt Mai mở lớn hơn bao giờ hết, cứ như
thể chuyện cô vừa nói chỉ là một trò đùa khó thể tin trong ngày Cá
tháng Tư. “Tớ nói thật đấy” Cô nói thêm.
“Được, đợi tớ một chút.” Mai lập tức rút điện
thoại và xì xà xì xồ một tràng tiếng Tây. Bằng mớ ngoại ngữ không
lấy làm tốt lắm của mình, cô biết cô bạn đang không nói tiếng Anh,
chắc chắn đấy. “Mà chồng cậu hôm nay mặc gì ấy nhỉ?” Bất chợt cô
nàng quay sang hỏi cô, và cô trả lời theo phản xạ.
“Hôm nay anh ấy mặc quần tây đen và sơ mi màu xanh
trời.”
Cô bạn lại tiếp tục một đống ngoại ngữ. Cô trầm
ngâm, lẽ nào cô ấy định nhờ chồng mình đi xử lý chồng bạn giúp
bạn. Rồi cô bật cười với cái suy nghĩ vớ vẩn ấy của mình, nhưng….
“Được rồi, tớ nhờ chồng tớ “giải quyết” chồng cậu
bên kia rồi” Mai nháy mắt. “Tin tớ đi, đàn ông ấy mà, tự họ nói
chuyện với nhau là được thôi. Còn giờ mấy bà vợ như chúng ta nên đi
ngắm ít đồ trẻ con chứ nhỉ. Coi như tớ tặng quà cho con nuôi sắp ra
đời.”
“Con nuôi?” Cô ngạc nhiên hỏi lại.
“Tất nhiên rồi. Tớ là bà mẹ nuôi vĩ đại đó.” Mai
cười cười. Nhưng rồi như thể nghĩ ra được cái gì, cô nàng ngay lập
tức mếu máo, “lẽ nào cậu không cho con cậu nhận bà mẹ nuôi này?”
“Được chứ.” Cô đầu hàng. Cũng tốt thôi. Ít nhất là
giờ con cô có thêm một bà mẹ nuôi tự phong và cô có người liên mồm
bên tai để khỏi nghĩ ba cái chuyện về chồng cô nữa…
Tám giờ tối, cô về đến nhà. Cuối cùng thì Phan vẫn
không thể từ chối Mai và quyết định tham gia buổi tụ họp “nho nhỏ”
giữa bạn bè cấp ba mà cô ấy nói. Quá nửa chỗ người ngồi ở đó
không hề gặp lại cô sau khi họ tốt nghiệp cấp ba. Nhưng có hề gì, cô
bạn của cô vẫn để ý đến cô nhiều nhất có thể mặc cho chính cô ấy
mới là nhân vật chính. Suốt hơn 30 phút, tất cả những gì cô bạn nêu
ra chỉ là vấn đề nên sinh con sớm hay muộn, nên sinh gái hay trai,… mặc
cho sự thật là ở đó có tận năm người đàn ông mà chỉ có ba người
phụ nữ. Điều ấy làm cô cảm thấy ấm áp. Tất nhiên Phan biết thừa là
nhiều người ngồi bên bàn tiệc hôm nay không thích cô một chút nào. Hay
nói đúng hơn là họ vẫn giữ nguyên định kiến những ngày cấp ba về
cô. Phan hiểu trong mắt họ, cô chỉ là một con bé hâm điên, mê tình yêu
nam nam và hay soi mói bạn nữ cùng học. Thậm chí cô còn nhớ họ đã
từng nói gì sau lưng cô về chuyện Phan chơi “có thể tạm coi là” thân nhất
với Mai – lớp trưởng đáng yêu của họ.
Căn hộ tối om. Phan đoán là chồng mình chưa thể về
đến nhà. Nhưng khi cô vừa quay người để khóa cửa thì có ai đó đã ôm
choàng lấy cô từ phía sau. Cô hét lên, “A!”
“Bình tĩnh nào, vợ.” Giọng chồng cô vang lên.
“Bỏ em ra, có chuyện gì thế anh?” Cô nói, hơi dỗi.
Chiều nay anh đi vào tiệm trang sức với người phụ nữ khác mà bây giờ
lại ôm cô ư? Không có cửa ấy đâu.
“Biết hôm nay là ngày gì không em?” Chồng cô thì thào
bên tai cô. Thề có Chúa, có Đức Phật Tổ, có toàn bộ thánh thần là
cô chẳng có tí tẹo tâm tình nào mà diễn ba cái thứ tình cảm với
anh hết. Cô muốn hất tay anh ra nhưng có vẻ là không thể.
“Không biết.” Cơn giận dỗi của cô lên cao hơn.
“Tặng em” Điện bật sáng và cô nhìn thấy trước mắt
mình là một cái vòng cổ với mặt đá màu xanh biếc hình cỏ bốn lá,
họa tiết cô thích nhất. “Kỉ niệm năm năm chính thức yêu nhau, mười
bốn năm biết nhau, và hai năm kết hôn.” Anh khẽ khàng nói bên tai cô.
Ban nãy cô không hề uống một tẹo cồn nào nhưng đột nhiên cô cảm thấy
mình như đang say. Gương mặt cô nong nóng mà cô đoán chắc giờ này nó
đã bắt đầu đỏ bừng. Cuối cùng, chồng cô cũng cho cô được quay lại
nhìn anh. Cô thấy ánh mắt của anh đang nhìn cô đầy dịu dàng và yêu
thương. Cô không biết nói sao cho phải. Mà cô nên nói gì nhỉ? Cô không
biết nữa. Những cảm xúc cứ như từng cơn sóng xô vào bờ cát. Chúng
làm cô hỗn loạn. Cuối cùng, cô chỉ cúi đầu nhỏ giọng nói.
“Em cảm ơn”
“Anh thích ba từ khác kìa.” Chồng cô cười và nâng
gương mặt của cô lên, để cô có thể nhìn vào mắt anh. “Nhưng mà không
sao, để anh nói cũng được. Anh yêu em.”
“Em cũng vậy.” Một giọt nước mắt từ đâu chảy ra. Anh
đặt môi mình lên môi cô và trao cho cô một nụ hôn nồng nàn, thấm đẫm
tình yêu của anh dành cho cô. Phan biết dạo này mang bầu nên tâm trạng
của cô cứ như quay về thời thiếu nữ mười sáu mới biết và yêu anh.
Anh vẫn yêu cô mà cô thì cũng chỉ cần có thế. Mấy tháng nữa thôi,
con trai của anh và cô sẽ ra đời. Và tổ ấm của họ sẽ trọn vẹn, sẽ
đáng yêu, sẽ hạnh phúc như cô hằng mơ. Thế là đủ.
Hết chương 4
Ghi chú: Chương 5 sẽ được đăng vào ngày 2/8/2016