4/8/16

[Ngôn tình/Đồng nhân The Heirs] Thiên kim đại tiểu thư - Chương 1

CHƯƠNG 1




“Lee Bo Na, đã lâu không gặp, ngày nghỉ trôi qua được chứ?” Kang Ye Seul đã lâu không gặp, cười chào hỏi với Lee Bo Na.

“Mệt chết, giúp đỡ cha mình làm việc với mấy diễn viên tiền bối, vài tiền bối còn muốn đưa mình lên sân khấu, ai, mình mới không nghĩ làm thế đâu!” Lee Bo Na bất đắc dĩ nói.

Kang Ye Seul không nói gì, Lee Bo Na vẫn tự kỷ như thế, nhưng mà bất quá cô nàng đúng là có vốn liếng để tự kỷ.

Kang Ye Seul nói, “Nghe nói trường học chúng ta hôm nay có một học sinh mới chuyển tới, chẳng qua là ở lớp bên cạnh.”

“Học sinh chuyển tới?” Lee Bo Na lấy sách cần dùng của hôm nay từ trong ngăn tủ của mình ra, bĩu môi nói, “Không phải nhóm cần được xã hội quan tâm thì chính là nhà giàu mới nổi, mình ngược lại hi vọng là nhóm cần được xã hội quan tâm hơn, thưởng thức của đám nhà giàu mới nổi thật làm người ta khó có thể chịu được.” Nói xong đóng, cô đóng lại cửa tủ của mình.

Tuy nhiên đền giữa giờ học, vài cô nàng thích buôn chuyện trong lớp đã hỏi thăm đầy đủ thông tin của học sinh mới chuyển tới, nam sinh kia tên là Yoon Chan Young, là con trai của trưởng phòng thư ký tập đoàn Jeguk, tuy rằng điều kiện gia đình không phải là không tốt, nhưng chỉ có thể bị đưa vào nhóm cần được xã hội quan tâm mà thôi.

Lee Bo Na luôn cho rằng, đối với loại người này, mình không kỳ thị bọn họ, nhưng cũng sẽ không làm bạn bè với bọn họ, bởi mặc dù không nhất thiết phải giống mình cũng là con gái phú hào, nhưng vì hoàn cảnh cuộc sống quá bất đồng, cô cùng bọn họ hoàn toàn không có cách nào sinh ra tiếng nói chung, cho nên tự nhiên không thể làm bạn bè.

Tại căng tin lúc giữa trưa, nhờ có Kang Ye Seul chỉ, Lee Bo Na trong lúc vô tình đã nhìn thoáng qua học sinh mới chuyển tới Yoon Chan Young, không ngờ bộ dạng của cậu ấy thật đẹp trai, khi cười lên cũng thực là ôn nhu, như có ánh mặt trời ấm áp vậy.

Nhưng bất quá, lập tức có người bắt đầu làm khó cậu ấy, là hai người hầu của Choi Young Do, bình thường thích đi theo Choi Young Do mà bắt nạt người khác, hôm nay Choi Young Do có việc xin phép nghỉ, bọn họ liền kiếm chuyện với học sinh mới tới.

Son Hyun Joo cùng với Lee Sang Woo bưng khay thức ăn của mình, khinh thường nhìn Yoon Chan Young, “Này, học sinh mới tới, vị trí này là của bọn tao!” Lee Sang Woo nói.

Yoon Chan Young cười một cách tự nhiên, “Xin lỗi.” Nói xong liên bưng khay thức ăn của mình đứng dậy, chuyển đến bàn ăn bên cạnh.

Son Hyun Joo không buông tha cho người khác, đuổi theo nói, “Một tiếng xin lỗi liền xong rồi? Vị trí chuyên dụng của bọn tao bị mày làm ô uế rồi!”

“Hai người bọn họ lại bắt nạt người mới tới, Kim Yoon Young bị bọn họ bắt nạt mà suốt ngày sợ hãi rụt rè, thực sự rất đáng thương.” Kang Ye Seul nói xong nở nụ cười, “Bất quá như vậy cũng tốt, để bọn họ hiểu được, nhóm được xã hội quan tâm ở trường học học này, chỉ biết chịu bắt nạt của người khác thì sớm nên nghỉ học đi.”

Lee Bo Na cười nhạo, “Hai người bọn họ chẳng qua là ỷ vào uy phong của Choi Young Do, nghĩ cho kỹ thì công ty nhà bọn họ chẳng qua là cái công ty nhỏ, ngay cả công ty con của tập đoàn Jeguk còn không bằng, chủ yếu chính là bắt nạt nhóm cần được xã hội quan tâm thôi.”

Bá đạo và ngang ngược, dường như sợ người khác không biết ấy!

Nhưng, Lee Bo Na thật ra thấy tò mò về Yoon Chan Young, cậu muốn làm như thế nào, nếu thực sự Son Hyun Joo và Lee Sang Woo đều muốn bắt nạt, tốt nhất nên sớm rời trường trung học Jeguk, để miễn sau này, ngày qua ngày lại càng thảm hại hơn.

Yoon Chan Young cười, Lee Bo Na đoán lúc này cậu ta cũng hiểu được, căn bản là không có vị trí chuyên dụng, Son Hyun Joo và Lee Sang Woo là tới gây phiền phức cho cậu ta.

Yoon Chan Young ôn hòa nói, “Xin hỏi hai vị đồng học tên là gì?”

“Hừ, tao nói cho mày biết, sau này ở trường nghe thấy tao Son Hyun Joo cùng cậu ta, Lee Sang Woo thì nên đi đường vòng đi.” Son Hyun Joo bá đạo một cách buồn cười.

Nhưng Yoon Chan Young cũng không bị dọa, mà là bình tĩnh lấy ra một cái bút đỏ, viết lên hai cái ghế “chuyên dụng của Son Hyun Joo” và “chuyên dụng của Lee Sang Woo”.

Son Hyun Joo và Lee Sang Woo mở to hai mắt nhìn, này này…. nhưng đây là vị trí chuyên dụng của lão đại Choi Young Do, lão đại của bọn họ mà biết ghế của hắn bị người khác viết tên, bọn họ nhất định phải chết!

“Thật sự xin lỗi vì ngồi nhầm ghế của hai cậu, vì phòng ngừa người khác không biết chuyện mà cũng phạm vào sai lầm của tôi, cho nên tôi liền đánh dấu một chút.” Yoon Chan Young lạnh nhạt lấy một chiếc khăn tay màu xanh ra, lau ghế dựa một chút rồi chạy lấy người.

“Yoon n …… Yoon Chan Young, tao và mày không đội trời chung!” Son Hyun Joo tức giận hét lớn.

Thật sự là……..

Thấy trò khôi hài này, mọi người bật cười, Lee Bo Na cũng không ngoại lệ. Yoon Chan Young này thật là có ý tứ, “chuyên dụng của Son Hyun Joo” và “chuyên dụng của Lee Sang Woo”, nhìn qua giống như chuyên dụng của tụi trẻ con, thật sự là buồn cười! Cuối cùng cũng có người trị bọn họ, Lee Bo Na nghĩ, mình phải đem chuyện cười này kể cho bạn học khác nghe mới được.

“Yoon Chan Young này cũng nhóm cần được xã hội quan tâm cũng không giống nhau, nếu không nói, khẳng định sẽ nghĩ cậu ta là người thừa kế danh dự, thái độ này….” Kang Ye Seul thoạt nhìn có vẻ thưởng thức Yoon Chan Young này.

“Cũng không tệ lắm.” Lee Bo na nhún nhún vai nói, bất quá cậu ta chọc tới Son Hyun Joo và Lee Sang Woo, Choi Young Do khẳng định sẽ tìm cậu ta gây phiền phức.

Lee Bo Na nói, “Nếu Choi Young Do muốn tìm cậu ta gây phiền phức, mình nghĩ mình sẽ giúp cậu ta.”

Có thể được cô giúp, Yoon Chan Young, cậu đúng là vận may tám đời mới có!



*****


Hôm nay ba giờ buổi chiều đã tan học, Lee Bo Na không có việc gì liên bảo lái xe đưa cô đến Quảng trường Quốc tế, cô muốn mua sắm điên cuồng một bữa! Khoảng thời gian trước vì chuyện của công ty, cô không có thời gian đi mua mấy bộ quần áo mặc, thực sự là không thể để dung mạo xinh đẹp của cô phải chịu ngược đãi như vậy được!

Đi dạo mấy cửa hàng, Lee Bo Na thật sự nối bão, “Mấy thứ quần áo này thật già quá đi, chẳng lẽ không có nổi bộ quần áo xứng với vẻ mỹ mạo của tôi hay sao?! Oh gosh, thật sự là nghiệp chướng, cho tôi gương mặt xinh đẹp như vậy, mà lại không có cho tôi bộ quần áo tốt, chẳng lẽ cho tôi cái cửa mà không cho tôi cửa số hay sao? Chúa ơi…….”

Nhân viên cửa hàng ở bên cạnh nghe nói vậy không nhịn được buồn cười, tiểu thư Lee Bo Na là khách quen của bọn họ, đối với tiểu thư Lee Bo Na, các cô cũng có hiểu biết nhất định, bình thường nói thế, các cô chỉ cảm thấy buồn cười, nhưng Lee Bo Na nói ra như vậy, các cô lại chỉ cảm thấy đáng yêu.

Nhưng đương nhiên cũng có người không cảm thấy đáng yêu.

Lúc này, Lee Bo Na nghe được một thanh âm lạnh như băng từ phía sau truyền đến, “Thượng đế là công bằng, cho cậu gương mặt, đương nhiên sẽ không cho cậu cái khác, bao gồm cả đầu óc.”

Lee Bo Na quay đầu lại, nhìn thấy người đến, lập tức nhíu mày, “Yoo Rachel, câu đã ở đây?! Còn có, cậu vừa mới nói cái gì, lập tức thu hồi lại cho tôi, bằng không tôi không khách khí với cậu đâu!”

Yoo Rachel khinh thường liếc Lee Bo Na một cái, đi thẳng vòng qua cô, cầm lấy một bộ quần áo, khinh miệt nói, “Chỉ có dung mạo mà không có đầu óc, đương nhiên không thể mặc quần tốt như này được, ăn mặc thế nào đi chăng nữa cũng chỉ là cái bình hoa thôi.”

Lee Bo Na vừa nghe mấy lời này liền bốc hỏa, đi đến trước Yoo Rachel, cả giận nói, “Yoo Rachel, cậu thật sự là hơi quá đáng rồi! Cậu nên đem lời nói của mình và xin lỗi tôi đi, bằng không dù cho cậu là người thừa kế của RS International thì tôi cũng đánh cậu đó!”

Yoo Rachel chỉ nhẹ nhàng nâng mi, thản nhiên nói, “Người thi xếp thứ năm từ dưới lên không có tư cách nói những lời này.”

“Cậu!” Lee Bo Na tức giận đến cả người phát run, nhưng không có cách nào phản bác, kết quả kỳ thi thường kỳ của cô đúng là chỉ đứng thứ 95, mà cả khối cũng chỉ có 100 người, còn Yoo Rachel …. lại đứng thứ nhất.

Mặc dù Bo Na không cần phải học quá giỏi, nhưng bị nói một cách khinh miệt như thế ngay trước mặt thì tâm tình của Bo Na tất nhiên sẽ không tốt.

Lee Bo Na hung tợn trừng mắt liếc nhìn Yoo Rachel một cái rồi xách túi chạy lấy người.

“Học tập tốt thì có gì đặc biệt hơn người cơ chứ! Học tập tốt có thể khinh thường người khác hay sao! Học tập tốt thì có thể cười nhạo người học không tốt hay sao! Tôi chính là không có chăm chỉ học thôi! Tôi, Lee Bo Na này, nếu chăm chỉ thì Yoo Rachel cậu cũng chẳng giữ được ngôi vị thứ nhất đâu!”

Lee Bo Na vừa đi vừa mắng, còn lén lút dùng đầu ngón tay lau nước mắt ở khóe mắt. Cô cùng Yoo Rachel từ nhỏ chính là tử địch, không đội trời chung. Các cô đều là con gái nhà giàu, thường xuyên gặp gỡ trong các yến hội, nhưng Yoo Rachel đáng giận luôn đè trên đầu cô, rõ ràng cô còn xinh đẹp hơn, có nhân duyên hơn cô nàng, nhưng chỉ có thể bị Yoo Rachel đè nặng phía trên.

Đáng giận!

Đột nhiên, một cái khăn tay màu trắng đưa tới trước mắt cô.

“Cài gì đây?” Lee Bo Na thì thào, ngầng đầu thì thấy trước mắt mình là một đại soái ca, đang đứng cười một cách ôn nhu.

Này…. người này…. không phải là học sinh mới tới Yoon Chan Young sao? Cậu ta làm sao có thể ở trong này?

“Lại khóc thì sẽ không xinh đẹp nữa đâu.” Thấy cô sửng sốt, Yoon Chan Young lại đưa khăn tay về phía người trước mặt.

Lee Bo Na theo bản năng tiếp nhận, quay người, lau nhẹ khóe mắt ướt át. Sau đó cô lấy ra một cái gương nhỏ trong túi xách, dặm thêm chút phấn và màu môi, lại biến thành Lee Bo Na rực rỡ thì mới xoay người lại.

“Cảm ơn.” Lee Bo Na cắn cắn môi dưới, hỏi, “Cậu ở trong này…. làm cái gì?”

Yoon Chan Young nói chi tiết, “À, là sắp sinh nhật ba tôi, tôi muốn mua quà cho ông ấy.”

Thực sự là có hiếu, Lee Bo Na nghĩ, còn tự mình chọn quà, anh trai hằng năm đưa quà cho ba toàn là cô mua đại, anh bỏ tiền. Rất ít thấy có nam sinh tự đi mua quà sinh nhật cho cha mình, nhất thời cảm tình với Yoon Chan Young lại tăng thêm vài phần.


“Tôi có thể mời vị tiểu thư mỹ lệ này giúp tôi đưa ra tham khảo một chút được không? Yoon Chan Young nháy mắt một cái, Lee Bo Na cảm giác mặt mình bắt đầu nong nóng.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét