7/8/16

[Ngôn tình/Đồng nhân The Heirs] Thiên kim đại tiểu thư - Chương 2



“Tôi có thể mời vị tiểu thư mỹ lệ này giúp tôi đưa ra tham khảo một chút được không? Yoon Chan Young nháy mắt một cái, Lee Bo Na cảm giác mặt mình bắt đầu nong nóng.

“Đương nhiên không được… Nhưng hôm nay cậu đã giúp tôi, tôi liền cố mà giúp cậu, thoạt nhìn cậu có vẻ cũng không phải người có mắt nhìn cho lắm.” Lee Bo Na tỏ vẻ ngạo kiều (yêu kiều và cao ngạo) nhưng lại phấn nộn đáng yêu,

Yoon Chan Young một chút cũng không để ý phương thức nói chuyện của Lee Bo Na, cười nói, “Cậu giúp tôi chọn lễ vật xong, tôi sẽ mời cậu uống trà chiều.”

“Tặng quà cho đàn ông, phải tặng caravat, cài caravat, đồng hồ, cúc cổ tay, bút máy, trong mấy loại này , ba cậu thiếu cái gì?” Lee Bo Na hỏi.

“Ba tôi......” Yoon Chan Young ngẫm lại,“Ông hình như gì cũng không thiếu.”

“Vậy thì cũng phải có cái gì yêu thích đi!” Lee Bo na nói xong một bên khoa tay múa chân, “Giống như ba tôi vậy, ông siêu cấp thích các loại đồng hồ, nhà tôi có hẳn một gian phòng để bày các loại đồng hồ mà ông vơ vét đến.”

Thật sự là nhàm chán đến mức có thể đi Nam Cực xem chim cánh cụt!

Yoon Chan Young nghĩ nghĩ, lại lắc đầu, “Ba tôi không có ham thích gì đặc biệt.”

Lee Bo Na thở dài, xem ra là lão nam nhân cẩn thận tỉ mỉ nha!

“Vậy thì mua cái bút máy đi, nếu ba cậu là trưởng phòng thư ký tập đoàn Jeguk thì không thể tránh khỏi gì đó.” Lee Bo Na nghĩ chính mình hàng năm mua quà cho ba mình gì đó, thật là đều phải vắt hết óc để nghĩ quà tặng, ôi, không biết đã chết bao nhiêu tế bào não! Thật sự là nên được khen ngợi mới phải!

Yoon Chan Young có chút kinh ngạc,“Cậu làm sao mà biết ba tôi là trưởng phòng thư ký tập đoàn Jeguk?”

“Bởi vì tôi là tiểu thiên sứ đáng yêu của ba nha!” Lee Bo Na vừa thuận miệng nói xong mới phát hiện ra mình đã nói cái gì.

Cái này xong rồi, cứ thế mà đem mấy chuyện ngây thơ lộ ra ngoài, Yoon Chan Young còn không cười chết mình!

“Cái gì?” Yoon Chan Young vẻ mặt nghi hoặc.

Yoon Chan Young không biết?

Thật sự là tốt quá!

“Ai nha, cái bút máy này có vẻ rất tốt, khẳng định là hợp với ba cậu, anh bán hàng, phiền anh đem cái bút này cho chúng tôi xem!” Lee Bo Na cố nhìn chằm chằm vào cái bút.

Phía sau cô, Yoon Chan Young hơi nhếch khóe miệng.

Lee Bo Na vẫy tay, “Yoon Chan Young, cậu tới nhìn xem cái bút máy này có hợp với ba cậu hay không.” Ngón tay mảnh khảnh của Lee Bo Na cầm một cái bút máy màu đen.

Yoon Chan Young nhìn Lee Bo Na cười,“Cậu ngay cả tôi gọi là gì cũng biết, xem ra cậu thật đúng là tiểu thiên sứ đáng yêu đó!”

Mặt Lee Bo Na nhất thời vặn vẹo, “Nha, Yoon Chan Young, cậu vừa mới không phải không có nghe thấy hay sao? Nếu nghe được, vì sao vừa nãy còn giả vờ không có nghe thấy? Không phải là cậu cảm thấy Lee Bo Na tôi thực ngây thơ sao? Cảm thấy tôi ngây thơ cứ việc nói thẳng ra!”

Thật sự là chán ghét chết đi được!

Yoon Chan Young bị Lee Bo Na tức giận cũng không ngại, chỉ nói một câu khiến người khác thật vui vẻ,“Không phải, tôi chỉ là cảm thấy cậu thật lợi hại thôi! Tôi hiện tại đều còn không biết tên của cậu.”

“Nha, Yoon Chan Young, cậu nhớ tốt cho tôi! Tôi là Lee Bo Na!”

“Lee Bo Na, tên này thật là dễ nghe, thực thích hợp cậu, Bo Na ~” Yoon Chan Young ôn nhu nhìn người con gái như một con mèo Ba Tư.

Mèo Ba Tư lại nổi nóng, “Này, Yoon Chan Young, cậu đừng có gọi thân thiết như vậy!”

Thật sự là thăng cấp!

****

“Lee Bo Na, hôm nay cám ơn cậu.” Yoon Chan Young bưng hai ly đồ uống lại, đưa tới trước mặt Lee Bo Na.

“Đương nhiên, cậu nên hảo hảo cám ơn tôi.” Lee Bo Na uống một ngụm đồ uống nóng, ánh mắt lập tức liền sáng lên, “Oa, trà của tiệm này thật sự là ngon, so với dì giúp việc nhà tôi còn ngon hơn nữa!”

“Uống ngon như thế?” Yoon Chan Young hỏi.

Lee Bo Na gật gật đầu,“Giống thứ tôi uống lúc đi du lịch Nhật Bản, thật sự là ngon nhất!”

Yoon Chan Young xoay người kêu, “Cha Eun Sang, có người nói trà trong quán của các cậu là ngon nhất!”

“Nha, cậu làm sao...... Cô ấy là ai?” Lee Bo Na nghi hoặc nhìn cô gái xinh đẹp mặc tạp dề nâu đi tới, trong lòng âm thầm khó chịu, Yoon Chan Young tư nhiên nhận thức cô gái xinh đẹp như thế.

Yoon Chan Young cười,“Đây là bạn tốt cùng lớn lên từ nhỏ của tôi, Cha Eun Sang, làm công tại đây, trà cậu vừa uống là cô ấy làm.”

Cha Eun Sang, ánh mắt vui vẻ, cười rộ lên, “Xin chào, tôi là Cha Eun Sang, cám ơn cậu đã thích trà của chúng tôi, nguyên liệu của quàn đều là ông chủ của chúng tôi vơ vét đến từ khắp nơi trên thế giới, cậu thích như vậy ông chủ nhất định rất cao hứng.”

Cha Eun Sang nói xong lại nhỏ giọng nói với Yoon Chan Young, “Khi nào thì kết giao bạn gái xinh đẹp như vậy mà không nói cho mình biết, tốt xấu gì mình cũng là thanh mai trúc mã của cậu, ôi chao!”

Tuy rằng không có nghe thấy bọn họ đang nói cái gì sao, nhưng nhìn hai người bọn họ bộ dáng thân mật, thật sự là làm cho người ta phi thường khó chịu!

Yoon Chan Young lạnh nhạt nói, “Chính là bạn bè hôm nay vừa nhận thức mà thôi, đừng nghĩ nhiều.”

“Gì chứ! Mình sẽ tính sổ cậu sau!” Cha Eun Sang trắng mắt liếc Yoon Chan Young một cái, lập tức vừa cười vừa nói với Lee Bo Na, “Thích thì về sau thường xuyên đến nhé, tôi có thể chiết khấu cho cậu.”

“Tôi phải đi!” Lee Bo Na phụng phịu đứng dậy, cầm lấy túi xách.

Yoon Chan Young nghi hoặc, vừa mới bắt đầu uống , còn nói trà uống ngon, như thế nào đột nhiên tâm tình lại không tốt , “Không ngồi thêm một lát?”

“Không rảnh!”

Thật sự là phiền phức, ghét nhất nam sinh có đối tượng ái muội!

Lái xe luôn luôn chờ ở dưới lầu, gặp tiểu thư đi ra, chạy nhanh xuống xe mở cửa xe, chợt nghe tiểu thư tự nói với bản thân, “Thật sự là chán ghét chết đi được!”

“Tiểu thư làm sao vậy?”

“Không có việc gì, về nhà!”

Đây là ăn phải hỏa dược sao?

******

Ngày hôm qua, bởi vì chuyện với Yoo Rachel mà không mua được quần áo, hôm nay lại nhìn thấy Kang Ye Seul mặc một bộ quần áo mới, vênh váo tự đắc giống Khổng Tước trước mặt các học sinh khác khoe khoang.

“Đây là đồ mới của OC năm nay, toàn bộ Đại Hàn dân quốc cũng chỉ có hai bộ, Chun Song Yi một bộ, tôi một bộ.” Kang Ye Seul hào phóng hưởng thụ ánh mắt hâm mộ của các nữ đồng học. Cái bộ quần áo này thực ra là mẹ cô thật vất vả làm ra cho cô, cô mặc vào không nghĩ sẽ cởi ra, đi ở trên đường đều có thể cảm giác được đủ ánh mắt mọi người dính ở trên người cô.

Lee Bo Na nhíu mày, “Này, Kang Ye Seul, cậu không biết là ở trong trường học nên mặc đồng phục sao? Mặc thường phục giống bộ dáng gì nữa!”

“Một ngày hai ngày không mặc đồng phục thầy cô cũng sẽ không nói cái gì.” Kang Ye Seul căn bản là không có quan tâm đến chuyện này.

Lee Bo Na lớn tiếng nói,“Nếu tất cả mọi người giống cậu thì còn kỷ luật cái gì. Tốt hơn hết là tất cả mọi người mặc y phục thường ngày ngày đến trường, đem đồng phục phục ném đi!”

Kang Ye Seul nhìn Lee Bo Na, nói “Cậu phát hỏa cái gì vậy! Mình bất quá là mặc bộ quần áo mới mà thôi, cậu có cần lớn tiếng, hô to gọi nhỏ như vậy sao Lee Bo Na? Cậu ăn hỏa dược à!”

“Mặc bộ đồ mới có gì đặc biệt hơn người, có cái quần áo mới cũng có cần khoe khoang như vậy sao? Cậu cho là mọi người đều không có quần áo mới hả! Đại Hàn dân quốc chỉ có một bộ cũng không phải cái chuyện gì rất giỏi!” Lee Bo Na nói chuyện như súng máy, nghe được những lời này, Kang Ye Seul cũng thay đổi sắc mặt.

Mắt thấy hai  nữ thần sẽ ầm ỹ lên, Jo Myung Soo chạy nhanh đi khuyên can, “Ai ai, đừng ầm ỹ đừng ầm ỹ! Bo Na, Bo Na, chúng ta đi ra ngoài trước, theo mình đi ra ngoài!”

Jo Myung Soo chạy nhanh đem Lee Bo Na đi ra ngoài,“Bo Na, cậu rốt cuộc làm sao vậy? Nói với anh trai nào.”

“Phiền chết đi được! Kang Ye Seul không có việc gì lại mặc quần áo mới thôi!” Lee Bo Na căm tức nói, cô cũng không phải cố ý phát hỏa với Kang Ye Seul, ai kêu Kang Ye Seul vừa vặn đụng vào họng súng của cô đây. Ai, đợi lát nữa còn muốn xin lỗi Kang Ye Seul nữa......

“Này, có cái gì đâu chứ, quần áo mới của Bo Na của chúng ta có thể còn nhiều hơn cậu ấy...... Nói, rốt cuộc là ai chọc tới cậu nha?” Jo Myung Soo còn chưa nói xong, đã bị người khác đánh gãy .

“Đều đã đến giờ vào học còn ở chỗ này nói chuyện, không sợ bị chê cười.” Yoo Rachel lạnh lùng nói xong, đi qua bên cạnh bọn họ.

“Này Yoo Rachel......” Lee Bo Na vội vã xông lên chỗ Yoo Rachel, lại bị Jo Myung Soo ngăn lại.

“Ai nha, đại tiểu thư của mình, ôi chao, thầy giáo đến kìa, chúng ta mau vào đi, tan học anh trai giúp cậu báo thù! Ngoan!” Jo Myung Soo cố sức đem Lee Bo Na vào trong phòng học.

Lee Bo Na thở phì phì, tiêu sái đi đến vị trí của chính mình ngồi xuống.

Kang Ye Seul nhìn về phía Jo Myung Soo, thấp giọng hỏi, “Ai chọc cậu ấy?”

Jo Myung Soo bất đắc dĩ, “Trừ bỏ Yoo Rachel còn có thể có ai...... Bo Na trước không phải cố ý, cậu đừng để ở trong lòng.”

“Mình biết.” Kang Ye Seul cười nói.

Vừa hết tiết học, Lee Bo Na liền đẩy ghế ra, đứng dậy, nói với Jo Myung Soo cùng Kang Ye Seul, “Lần này ai cũng đừng ngăn đón mình, mình nhất định phải giáo huấn Yoo Rachel kia.”

“Bo Na, Bo Na, cậu bình tĩnh một chút, quân tử động khẩu không động thủ!” Jo Myung Soo chay theo sát phía sau, vừa vặn nhìn thấy Lee Bo Na cùng Yoo Rachel ở cửa phòng học.

“Như thế nào? Còn có việc nhi sao người đứng thứ năm từ dưới lên?” Yoo Rachel khinh miệt cười hỏi.

Lee Bo Na cười nhạo nói, “Đương nhiên có chuyện, nghe nói cậu muốn đính hôn cùng Kim Tan?”

“Cái gì?” Yoo Rachel có chút nghi hoặc.

“Cậu đừng giả ngu cho tôi, chuyện này tuy rằng mọi người cũng không biết nhưng mẹ tôi đã nói cho tôi biết, oh, my gosh, you don't know? It’s so crazy!”

Yoo Rachel rõ ràng không biết việc này, trong ánh mắt  xem trò hay của mọi người, cô liền vội vã ly khai, khẳng định là vội vàng đi xác nhận đi.

“Uy, thật hay giả đó?” Nam nhân ưa tám chuyện Jo Myung Soo vội vàng hỏi.

“Đương nhiên là thật, mình cũng sẽ không gạt người!” Lee Bo Na nói.

Kang Ye Seul nói,“Cái này Yoo Rachel có thể được chiếu cố!”

“Ye Seul à, vừa mới rồi, thực xin lỗi......” Lee Bo Na cắn môi xin lỗi.

“Mình đã biết, không sao!” Kang Ye Seul cười cười.

Lee Bo Na nháy mắt liền vui vẻ đi lên, “Cậu yên tâm đi, vé xem các anh trai biểu diễn mình đều giữ cho cậu đó!”

“Bo Na!”

Lee Bo Na nhìn, “Hyo Shin tiền bối? Tiền bối có việc sao?” Lee Hyo Shin là chủ nhiệm câu lạc bộ phát thanh, mà cô cũng là thành viên duy nhất của câu lạc bộ.

Lee Hyo Shin gật gật đầu, “Đương nhiên là có, ngày mai muốn chọn khối trưởng năm học, chúng ta phải làm mc.”


Khối trưởng năm học?

6/8/16

[Truyện sáng tác] Những câu chuyện của tình yêu (Kết thúc)

Kết thúc: Câu chuyện cuối cùng





A.N: Mọi cuộc gặp gỡ trên thế giới này đều là tình cờ. Nhưng những cuộc gặp gỡ ấy sẽ dẫn bạn đến đâu thì không ai biết được. Có cái sẽ dẫn bạn đến tình yêu, có cái thì không. Nhưng tôi hi vọng bạn sẽ tìm thấy một nửa cho riêng mình, dù đó là ai, là người như thế nào đi chăng nữa. Xin chân thành cảm ơn bạn đã đọc đến chương này, đọc đến những dòng cuối cùng của câu chuyện này.



Đó là một ngày hạ nóng nực. Nắng vàng chói chang khiến chẳng ai muốn bước ra khỏi căn nhà mát mẻ hay bất cứ bóng râm nào mà mình đang trú chân để lẩn tránh mặt trời hết.

Mai nhìn ra ngoài đường qua khung cửa sổ. Cô nhìn nắng vàng và thở dài, “dù thế nào thì cũng phải ra khỏi nhà hôm nay thôi”. Đó là tất cả những gì cô tự nhủ và rồi cô xoay người lại. Người đàn ông tóc vàng nhà cô đã tiến về phía cô tự lúc nào. Anh mỉm cười nhìn cô rồi đưa cho cô một cốc sữa, đúng, bạn không lầm đâu, một cốc sữa đấy.

“Em ghét uống sữa, giống trẻ con.” Cô phụng phịu. Antoine cười cười nhìn cô. Cô nhận nhiệm vụ, cố gắng uống hết. Cô trả lại cốc cho anh, thêm vào, “Ngày xưa, mẹ em cũng không làm thế này với em.”

“Anh biết.” Anh cười lớn. “Nhưng anh thích nhìn em uống sữa.”

“Anh đang nuôi vợ hay nuôi con gái đấy?” Cô trừng mắt nhìn anh, nhưng gặp phải khó khăn lớn khi chiều cao của họ quá mức chênh lệch, đến mức tính uy hiếp khi cô trừng mắt bị giảm đến mức âm. Anh đặt cốc xuống bàn rồi bế cô đặt lên đùi mình.

“Anh nuôi vợ. Nuôi con gái là chuyện sau này.” Anh lại cười nữa. “Hôm nay em muốn đi đâu sao?”

“Sao anh biết?” Cô ngạc nhiên. Bộ chuyện cô muốn đi ra ngoài nó thể hiện rõ ràng đến thế sao?

Anh thản nhiên trả lời, “Em luôn nhìn ra ngoài và thở dài. Muốn anh đưa em đi không?”

“Anh phải đưa em đi chứ.” Cô nhấn mạnh vào chữ “phải”. Anh hôn cô và không thèm hỏi thăm xem cô định đi đâu. Thay vào đó, anh chỉ nháy mắt với cô.

“Anh chọn đồ cho em nhé.”

“Không bao giờ.” Cô phủ quyết nhanh chóng và đứng dậy. Anh ôm lấy ngực mình, biểu diễn một động tác kinh điển và nói một câu thoại nhàm chán đến không thể nhàm chán hơn.

“Em làm tổn thương trái tim tôi.”




Cuối cùng thì anh vẫn chọn đồ cho cô. Và hậu quả có thể nhìn thấy được là chiếc váy cô mới mua hôm nọ, cô hoàn toàn không thể diện nó vào hôm nay. Còn hậu quả không nhìn thấy được một cách rõ ràng là bây giờ, thực ra cô muốn nằm dài trên giường hơn là ngồi đây trong xe. Antoine cười một cách hí hứng với cái tay lái, hừ, phải thôi, không hí hứng mới là lạ. Cô giao bản thảo dịch cho nhà xuất bản, dưới sự hộ tống của đức lang quân và trong cái nhìn ghen tị của mấy cô gái trẻ ở nhà xuất bản. Cô tặc lưỡi, cứ thử cưới một ông chồng có tính cách như chồng tôi đi, các cô sẽ bỏ chạy chứ đừng nói là ghen tị.

Tuy thế, khi trở lại xe, cô vẫn hơi hậm hực một chút. Chồng ấy mà, đẹp trai quá chẳng có tẹo cảm giác an toàn nào hết. Cô lẩm bẩm, “sao lấy chồng đẹp trai quá làm gì cơ chứ.” Nhưng rồi cô nhận ra mình nói hơi to một chút. May mà Antoine không hề chú ý, vì anh vẫn đang tập trung lái xe. Khi xe dừng lại, cô ngạc nhiên, đã đến nơi đâu nhỉ. Cô quay sang nhìn anh định thắc mắc thì anh nghiêng người về phía cô và hôn cô, một nụ hôn đúng kiểu Pháp. Lấy một ông chồng người Pháp, hôn một nụ hôn đầy đủ kiểu Pháp giữa phố xá đông đúc của Việt Nam, khi còn là thiếu nữ mười tám, có cho tiền Mai cũng chẳng thể tưởng tượng được ra cảnh này. Cô đập nhẹ vào ngực anh.

“Dừng đèn đỏ” Anh rời môi cô và giải thích. Cô vừa buồn cười vừa bực mình và đập thêm cái nữa vào tay anh. Quá lãng mạn cũng không hẳn là một chuyện tốt thì phải. Có bao giờ Mai nghĩ đến chuyện sau khi lấy chồng lại gặp phải một ông quá dính người, quá ưa lãng mạn kiểu này đâu. Mà ngày cô và anh còn là bạn bè thân thiết, anh luôn thể hiện mình là một người lý trí, khác hẳn kiểu hình tượng của đàn ông Pháp kia mà. Đến khi họ yêu nhau, sự lãng mạn của anh cũng đâu nhiều như thế này kia chứ. Chỉ đến khi lấy nhau rồi cô mới biết, à, hóa ra anh thật sự là như thế này. Cô từng tò mò hỏi anh tại sao lại khác nhau nhiều thế, và anh bật cười giải thích rằng ngày yêu nhau, anh muốn yêu cô theo kiểu châu Á mà thôi.




Cô và anh đi dạo trong trung tâm thương mại. Nhân viên của mỗi cửa hàng đều nhìn họ với ánh mắt trông chờ xen lẫn tò mò. Họ như thế cũng phải thôi. Ai bảo anh đẹp trai như vậy chứ. Đến cô, dù mỗi sáng thức dậy là nhìn thấy anh nhưng vẫn còn nhìn không biết chán nữa là họ. Nhưng cô không hề nhận ra rằng cái dây chuyền đang chễm chệ trên cổ của cô kia mới là cái khiến người ta trông chờ hơn bao giờ hết. Bạn thử nghĩ mà xem, một anh chàng đẹp trai và một cô gái xinh đẹp chỉ khiến người ta chú ý, nhưng một cô gái xinh đẹp đeo một chiếc vòng có giá trị bằng cả năm lương của người ta mới khiến người ta trông chờ chứ. Còn trai xinh gái đẹp á? Xinh đẹp dù bổ mắt cũng không giúp người ta nâng cao doanh thu nhé.

Ngày chưa đi du học, Mai cũng hay lượn lờ và chơi trò “mua sắm qua khung cửa kính” với mẹ. Cô chưa bao giờ tiếp nhận được suy nghĩ rằng mình có nhiều tiền đến mức khiến người ta phải nhất quyết moi tiền từ túi cô. Cô cũng chưa bao giờ thử nghĩ xem một năm chồng mình thu về bao nhiêu tiền. Mà nói cho cùng, với một người làm đến đâu xài hết đến đấy như Mai thì đúng là chỉ có Antoine mới hợp với cô được.

Antoine dắt cô vào một cửa hàng trang sức. Cô khẽ thì thào, “Em nhiều trang sức lắm rồi”. Nhưng cái cô nhận lại chỉ là cái hất đầu nhẹ của anh ý bảo chọn cái gì đó đi. Cô không thể hiểu nổi cái suy nghĩ của chồng mình. Mặc dù cô thích vòng tay, vòng cổ các kiểu đâu có nghĩa là cứ ra ngoài thì cô thích được dắt đi mua mấy thứ đó đâu cơ chứ. Vậy nên mặc cho ánh mắt nài nỉ tích cực của cô nhân viên, mặc cho mấy lời thì thầm của chồng, cô kiên quyết lắc đầu.

Vừa quay người định đi ra khỏi cửa hàng thì cô nhìn thấy Phan, cô bạn ngồi cùng bàn thời cấp ba. Cô ấy đang nhìn hai người họ với ánh mắt tò mò. Mai quyết định chấm dứt cuộc “dạo chơi” mà đi uống cà phê với Phan. Cô nhận thấy cái nhíu mày không hài lòng của chồng mình khi nghe đến hai chữ cà phê. Hừ, chút nữa cô sẽ uống cà phê thiệt đã, bù cho bao ngày uống sữa ngửi cà phê của chồng bấy lâu nay.

Antoine tỏ vẻ đàn ông sẽ hiểu đàn ông qua điện thoại. Cô gật gật đầu tỏ ý hài lòng, dù rằng anh chẳng nhìn thấy điều đó. Lúc này chỉ có Phan ngồi đối diện với cô mà thôi. Cô hơi lo lắng cho cô bạn. Bụng bầu lớn thế kia (thực ra Mai không hề biết là sáu tháng vẫn chưa phải là lớn, cô không hề biết kích cỡ của cái bụng bầu thế nào đâu) mà chồng còn đi với cô nàng khác. Mong tất cả chỉ là hiểu lầm chứ nếu không, cô thề nhỏ trong lòng, là cô sẽ nhờ chồng giới thiệu cho Phan vài anh chàng đẹp trai ở công ty của anh.

Antoine trở lại sau cỡ một tiếng đồng hồ, anh dùng khẩu hình miệng nói với cô, “Hiểu nhầm”. Cô thở phào nhẹ nhõm. Nếu có chuyện thì phiền, không có chuyện mới là tốt nhất. Nhưng cô vẫn quyết định lôi kéo cô bạn cũ đi tụ họp cùng đám bạn cùng lớp khác. Cô biết thừa ngày xưa Phan không được yêu thích nhiều trong lớp nhưng cô vẫn muốn cô bạn đi cùng cô. Ít nhất là về muộn một chút cho ông chồng của cô bạn phải lo lắng một phen. Chứ nếu không thì đúng là quá dễ dàng cho anh ta rồi.




Chồng cô hơi ngạc nhiên khi nhận ra đám bạn của cô hôm nay nam nhiều nữ ít. Thực ra chỉ có ba cô gái là cô và hai cô bạn thân nhất hồi cấp ba. Còn có đến năm vị nam sỹ tham gia buổi gặp mặt nho nhỏ ngày hôm nay (trong đó bao gồm cả chồng cô rồi nhé). Cái nhíu mày của anh càng sâu hơn khi giữa lưng chừng, sau khi Phan ra về thì một cậu bạn khác tên Duy lại xuất hiện. Thậm chí cô tin chắc ba cái lời thì thầm giữa Duy và Hải thì anh cũng hiểu hết. Hai cái cậu bạn này vẫn không thay đổi gì hết. Luôn luôn thì thầm theo cái cách thông báo cho cả thế giới rằng, chúng tôi đang thì thầm nói chuyện đây. Đừng hỏi tại sao họ luôn bị tóm mỗi khi nói chuyện riêng trong lớp ngày xưa.

Cô đứng nói chuyện với Duy trong lúc đợi chồng đi lấy xe. Phong độ của đàn ông Pháp ấy mà, ra ngoài cùng vợ là phải tỉnh táo để đưa được vợ yêu về nhà thì mới là đàn ông – theo lời giải thích của anh. Nhưng cô biết thừa là anh thích đi xe riêng chỉ để làm “ba cái trò tầm bậy” như hồi sáng. Chứ nếu không tại sao sau khi biết phải chở Phan đi cùng đến nhà hàng, anh lại liếc cô đầy ẩn ý như thế. Nhưng cô không thể ngờ chỉ vì chở bạn hộ vợ và nhìn thấy vợ nói chuyện với bạn nam cùng học ngày xưa mà anh có thể đè cô trên ghế lái phụ và hôn trong gần hai mươi phút như thế. Cô dám cá nếu không phải tại nơi anh đỗ xe là dưới tầng hầm khu chung cư nhà họ thì có lẽ anh còn làm nhiều chuyện hơn thế…



Một buổi sáng nữa lại đến. Đó lại tiếp tục là một ngày hạ nóng nực. Nắng vàng vẫn chói chang tới mức chẳng ai muốn bước ra khỏi căn nhà mát mẻ hay bất cứ bóng râm nào mà mình đang trú chân để lẩn tránh mặt trời hết. Nhưng Mai vẫn đang nằm dài trên giường cùng với chồng mình. Cô mắt nhắm mắt mờ sờ sờ eo anh, như con mèo nhỏ dụi dụi đầu vào ngực anh. Ngay lập tức, cô nghe thấy một tiếng cười.

“Chào buổi sáng, em yêu.” Anh nói và hôn lên trán cô.

“Chào buổi sáng, anh yêu.” Cô đáp lời, mở mắt lớn hơn để nhìn anh. Nhưng anh dường như không thích thế. Anh siết chặt cánh tay ôm lấy cô hơn, để hai người gần nhau hơn chút nữa, dù cho lúc này thực ra họ đã gần như dính vào nhau mà không cách lấy một lớp vải nào rồi.

“Hôm nay mình đi Đà Nẵng nhé.” Anh hỏi cô. Nhưng cô chỉ cười một cách yếu ớt, cô mắc chứng sợ độ cao và sợ máy bay, nhưng anh lại rất thích đưa cô đi đây đi đó bằng máy bay. Thật là một điều tuyệt vời đến không thể tuyệt vời hơn được nữa. “Và dẫn theo bạn Heo của em nhé.”

Cô ngạc nhiên, “Tại sao?”

“Chồng cô ấy nhờ thôi.” Anh cười cười. “Vợ của đối tác. Không ngờ là bạn thân của em đấy.”

“Nhờ lúc nào?” Cô nghi ngờ hỏi lại. Anh mới gặp Trang hôm qua thôi cơ mà nhỉ?

“Đêm qua. Đêm qua bạn em và chồng cãi nhau. Chồng cô ấy có vẻ nghĩ rằng đối tác làm ăn có thể làm bạn tâm sự lúc nửa đêm thì phải.” Anh bật cười và nói thêm, “lúc em đã mệt mà ngủ ấy.”

Cô đập một cái vào ngực anh. Nhưng lồng ngực anh lại hơi rung rung vì cười. “Đi thì đi. Nhưng em không đi lên núi ở nữa đâu đấy.”

“Đó là khu biệt thự nghỉ dưỡng trên núi” Anh chỉnh lại cho cô.

“Nghỉ dưỡng cạnh biển cũng đâu cần lên núi, em không thích lên núi ở đâu.” Cô nhất quyết đòi quyền lợi trước khi đi. Dù sao thì bản thảo cũng giao rồi, giờ cô đang là người rảnh rỗi nhất.

“Ở đó sẽ mát hơn nhiều”, anh cười cười. “Em ghét nóng còn gì. Ở đó còn vườn hoa nghệ thuật em thích nữa.”

“Lên đó anh có bàn chuyện làm ăn không?” Cô hỏi lại, lẽ nào ông chồng này lên núi làm ăn nên mới nhất quyết lôi cô lên núi ở?

“Không. Em hạ cánh ở Đà Nẵng là anh cũng xong việc rồi.” Antoine đảm bảo. Thấy cô tỏ vẻ anh không đáng tin cậy gì hết, anh nói thêm. “Bốn ngày, từ chiều hôm nay đến chủ nhật, anh sẽ ở bên em 24/24, anh đảm bảo.”

“Em cũng không cần anh đảm bảo.” Cô phản đối nhưng tất cả những gì anh làm chỉ là cho cô một nụ hôn xém làm người ta tắc thở khác rồi rời giường. Trước khi đi, anh còn nhắc nhở lại lần nữa về chuyện đưa Trang đi cùng. Chắc cô và chồng sắp thành thần Cupid hay chị Tâm giao giải quyết tâm sự tình yêu luôn rồi.




Dưới ánh đèn lãng mạn của một nhà hàng kiểu Pháp trên núi, cô và anh như quay lại những ngày họ mới yêu ở Paris, những ngày họ dành riêng cho nhau sau hơn một năm dài “tạm thời cố quên”. Anh nắm chặt lấy tay cô, không kiêng dè những người khác mà chốc chốc lại cho cô ăn bằng dĩa của mình, hoặc hôn cô một cái, không khác gì khi họ còn ở London. Thậm chí anh còn nhất quyết đòi cô ngồi sát bên mình thay vì ngồi đối diện nhau như thời gian họ quay lại Boston thăm các giáo sư cũ.

Cô mỉm cười. Nói cho cùng, tình yêu là sự thỏa mãn về nhiều mặt. Anh yêu cô, muốn thỏa mãn mọi điều mà cô thích. Còn cô yêu anh, nên sẵn sàng thỏa mãn mọi điều mà anh muốn ở cô. Tình yêu của họ giống mà lại khác với những tình yêu khác. Cô thích sự vĩnh hằng của tình yêu nhưng cô sẽ không bao giờ ép tình yêu của mình phải kéo dài mãi mãi đến vô tận. Cô sẽ yêu anh đến khi cô còn có thể yêu, đến ngày cô rời xa cuộc sống này. Và cô tin chắc anh cũng sẽ làm như thế. Đúng vậy, bởi cô tin tình yêu chính là một câu chuyện, câu chuyện từ cái nhìn tình cờ đầu tiên cho đến tận ngày cuối cùng của cuộc đời họ, thế thôi.



Hoàn thành

4/8/16

[Ngôn tình/Đồng nhân The Heirs] Thiên kim đại tiểu thư - Chương 1

CHƯƠNG 1




“Lee Bo Na, đã lâu không gặp, ngày nghỉ trôi qua được chứ?” Kang Ye Seul đã lâu không gặp, cười chào hỏi với Lee Bo Na.

“Mệt chết, giúp đỡ cha mình làm việc với mấy diễn viên tiền bối, vài tiền bối còn muốn đưa mình lên sân khấu, ai, mình mới không nghĩ làm thế đâu!” Lee Bo Na bất đắc dĩ nói.

Kang Ye Seul không nói gì, Lee Bo Na vẫn tự kỷ như thế, nhưng mà bất quá cô nàng đúng là có vốn liếng để tự kỷ.

Kang Ye Seul nói, “Nghe nói trường học chúng ta hôm nay có một học sinh mới chuyển tới, chẳng qua là ở lớp bên cạnh.”

“Học sinh chuyển tới?” Lee Bo Na lấy sách cần dùng của hôm nay từ trong ngăn tủ của mình ra, bĩu môi nói, “Không phải nhóm cần được xã hội quan tâm thì chính là nhà giàu mới nổi, mình ngược lại hi vọng là nhóm cần được xã hội quan tâm hơn, thưởng thức của đám nhà giàu mới nổi thật làm người ta khó có thể chịu được.” Nói xong đóng, cô đóng lại cửa tủ của mình.

Tuy nhiên đền giữa giờ học, vài cô nàng thích buôn chuyện trong lớp đã hỏi thăm đầy đủ thông tin của học sinh mới chuyển tới, nam sinh kia tên là Yoon Chan Young, là con trai của trưởng phòng thư ký tập đoàn Jeguk, tuy rằng điều kiện gia đình không phải là không tốt, nhưng chỉ có thể bị đưa vào nhóm cần được xã hội quan tâm mà thôi.

Lee Bo Na luôn cho rằng, đối với loại người này, mình không kỳ thị bọn họ, nhưng cũng sẽ không làm bạn bè với bọn họ, bởi mặc dù không nhất thiết phải giống mình cũng là con gái phú hào, nhưng vì hoàn cảnh cuộc sống quá bất đồng, cô cùng bọn họ hoàn toàn không có cách nào sinh ra tiếng nói chung, cho nên tự nhiên không thể làm bạn bè.

Tại căng tin lúc giữa trưa, nhờ có Kang Ye Seul chỉ, Lee Bo Na trong lúc vô tình đã nhìn thoáng qua học sinh mới chuyển tới Yoon Chan Young, không ngờ bộ dạng của cậu ấy thật đẹp trai, khi cười lên cũng thực là ôn nhu, như có ánh mặt trời ấm áp vậy.

Nhưng bất quá, lập tức có người bắt đầu làm khó cậu ấy, là hai người hầu của Choi Young Do, bình thường thích đi theo Choi Young Do mà bắt nạt người khác, hôm nay Choi Young Do có việc xin phép nghỉ, bọn họ liền kiếm chuyện với học sinh mới tới.

Son Hyun Joo cùng với Lee Sang Woo bưng khay thức ăn của mình, khinh thường nhìn Yoon Chan Young, “Này, học sinh mới tới, vị trí này là của bọn tao!” Lee Sang Woo nói.

Yoon Chan Young cười một cách tự nhiên, “Xin lỗi.” Nói xong liên bưng khay thức ăn của mình đứng dậy, chuyển đến bàn ăn bên cạnh.

Son Hyun Joo không buông tha cho người khác, đuổi theo nói, “Một tiếng xin lỗi liền xong rồi? Vị trí chuyên dụng của bọn tao bị mày làm ô uế rồi!”

“Hai người bọn họ lại bắt nạt người mới tới, Kim Yoon Young bị bọn họ bắt nạt mà suốt ngày sợ hãi rụt rè, thực sự rất đáng thương.” Kang Ye Seul nói xong nở nụ cười, “Bất quá như vậy cũng tốt, để bọn họ hiểu được, nhóm được xã hội quan tâm ở trường học học này, chỉ biết chịu bắt nạt của người khác thì sớm nên nghỉ học đi.”

Lee Bo Na cười nhạo, “Hai người bọn họ chẳng qua là ỷ vào uy phong của Choi Young Do, nghĩ cho kỹ thì công ty nhà bọn họ chẳng qua là cái công ty nhỏ, ngay cả công ty con của tập đoàn Jeguk còn không bằng, chủ yếu chính là bắt nạt nhóm cần được xã hội quan tâm thôi.”

Bá đạo và ngang ngược, dường như sợ người khác không biết ấy!

Nhưng, Lee Bo Na thật ra thấy tò mò về Yoon Chan Young, cậu muốn làm như thế nào, nếu thực sự Son Hyun Joo và Lee Sang Woo đều muốn bắt nạt, tốt nhất nên sớm rời trường trung học Jeguk, để miễn sau này, ngày qua ngày lại càng thảm hại hơn.

Yoon Chan Young cười, Lee Bo Na đoán lúc này cậu ta cũng hiểu được, căn bản là không có vị trí chuyên dụng, Son Hyun Joo và Lee Sang Woo là tới gây phiền phức cho cậu ta.

Yoon Chan Young ôn hòa nói, “Xin hỏi hai vị đồng học tên là gì?”

“Hừ, tao nói cho mày biết, sau này ở trường nghe thấy tao Son Hyun Joo cùng cậu ta, Lee Sang Woo thì nên đi đường vòng đi.” Son Hyun Joo bá đạo một cách buồn cười.

Nhưng Yoon Chan Young cũng không bị dọa, mà là bình tĩnh lấy ra một cái bút đỏ, viết lên hai cái ghế “chuyên dụng của Son Hyun Joo” và “chuyên dụng của Lee Sang Woo”.

Son Hyun Joo và Lee Sang Woo mở to hai mắt nhìn, này này…. nhưng đây là vị trí chuyên dụng của lão đại Choi Young Do, lão đại của bọn họ mà biết ghế của hắn bị người khác viết tên, bọn họ nhất định phải chết!

“Thật sự xin lỗi vì ngồi nhầm ghế của hai cậu, vì phòng ngừa người khác không biết chuyện mà cũng phạm vào sai lầm của tôi, cho nên tôi liền đánh dấu một chút.” Yoon Chan Young lạnh nhạt lấy một chiếc khăn tay màu xanh ra, lau ghế dựa một chút rồi chạy lấy người.

“Yoon n …… Yoon Chan Young, tao và mày không đội trời chung!” Son Hyun Joo tức giận hét lớn.

Thật sự là……..

Thấy trò khôi hài này, mọi người bật cười, Lee Bo Na cũng không ngoại lệ. Yoon Chan Young này thật là có ý tứ, “chuyên dụng của Son Hyun Joo” và “chuyên dụng của Lee Sang Woo”, nhìn qua giống như chuyên dụng của tụi trẻ con, thật sự là buồn cười! Cuối cùng cũng có người trị bọn họ, Lee Bo Na nghĩ, mình phải đem chuyện cười này kể cho bạn học khác nghe mới được.

“Yoon Chan Young này cũng nhóm cần được xã hội quan tâm cũng không giống nhau, nếu không nói, khẳng định sẽ nghĩ cậu ta là người thừa kế danh dự, thái độ này….” Kang Ye Seul thoạt nhìn có vẻ thưởng thức Yoon Chan Young này.

“Cũng không tệ lắm.” Lee Bo na nhún nhún vai nói, bất quá cậu ta chọc tới Son Hyun Joo và Lee Sang Woo, Choi Young Do khẳng định sẽ tìm cậu ta gây phiền phức.

Lee Bo Na nói, “Nếu Choi Young Do muốn tìm cậu ta gây phiền phức, mình nghĩ mình sẽ giúp cậu ta.”

Có thể được cô giúp, Yoon Chan Young, cậu đúng là vận may tám đời mới có!



*****


Hôm nay ba giờ buổi chiều đã tan học, Lee Bo Na không có việc gì liên bảo lái xe đưa cô đến Quảng trường Quốc tế, cô muốn mua sắm điên cuồng một bữa! Khoảng thời gian trước vì chuyện của công ty, cô không có thời gian đi mua mấy bộ quần áo mặc, thực sự là không thể để dung mạo xinh đẹp của cô phải chịu ngược đãi như vậy được!

Đi dạo mấy cửa hàng, Lee Bo Na thật sự nối bão, “Mấy thứ quần áo này thật già quá đi, chẳng lẽ không có nổi bộ quần áo xứng với vẻ mỹ mạo của tôi hay sao?! Oh gosh, thật sự là nghiệp chướng, cho tôi gương mặt xinh đẹp như vậy, mà lại không có cho tôi bộ quần áo tốt, chẳng lẽ cho tôi cái cửa mà không cho tôi cửa số hay sao? Chúa ơi…….”

Nhân viên cửa hàng ở bên cạnh nghe nói vậy không nhịn được buồn cười, tiểu thư Lee Bo Na là khách quen của bọn họ, đối với tiểu thư Lee Bo Na, các cô cũng có hiểu biết nhất định, bình thường nói thế, các cô chỉ cảm thấy buồn cười, nhưng Lee Bo Na nói ra như vậy, các cô lại chỉ cảm thấy đáng yêu.

Nhưng đương nhiên cũng có người không cảm thấy đáng yêu.

Lúc này, Lee Bo Na nghe được một thanh âm lạnh như băng từ phía sau truyền đến, “Thượng đế là công bằng, cho cậu gương mặt, đương nhiên sẽ không cho cậu cái khác, bao gồm cả đầu óc.”

Lee Bo Na quay đầu lại, nhìn thấy người đến, lập tức nhíu mày, “Yoo Rachel, câu đã ở đây?! Còn có, cậu vừa mới nói cái gì, lập tức thu hồi lại cho tôi, bằng không tôi không khách khí với cậu đâu!”

Yoo Rachel khinh thường liếc Lee Bo Na một cái, đi thẳng vòng qua cô, cầm lấy một bộ quần áo, khinh miệt nói, “Chỉ có dung mạo mà không có đầu óc, đương nhiên không thể mặc quần tốt như này được, ăn mặc thế nào đi chăng nữa cũng chỉ là cái bình hoa thôi.”

Lee Bo Na vừa nghe mấy lời này liền bốc hỏa, đi đến trước Yoo Rachel, cả giận nói, “Yoo Rachel, cậu thật sự là hơi quá đáng rồi! Cậu nên đem lời nói của mình và xin lỗi tôi đi, bằng không dù cho cậu là người thừa kế của RS International thì tôi cũng đánh cậu đó!”

Yoo Rachel chỉ nhẹ nhàng nâng mi, thản nhiên nói, “Người thi xếp thứ năm từ dưới lên không có tư cách nói những lời này.”

“Cậu!” Lee Bo Na tức giận đến cả người phát run, nhưng không có cách nào phản bác, kết quả kỳ thi thường kỳ của cô đúng là chỉ đứng thứ 95, mà cả khối cũng chỉ có 100 người, còn Yoo Rachel …. lại đứng thứ nhất.

Mặc dù Bo Na không cần phải học quá giỏi, nhưng bị nói một cách khinh miệt như thế ngay trước mặt thì tâm tình của Bo Na tất nhiên sẽ không tốt.

Lee Bo Na hung tợn trừng mắt liếc nhìn Yoo Rachel một cái rồi xách túi chạy lấy người.

“Học tập tốt thì có gì đặc biệt hơn người cơ chứ! Học tập tốt có thể khinh thường người khác hay sao! Học tập tốt thì có thể cười nhạo người học không tốt hay sao! Tôi chính là không có chăm chỉ học thôi! Tôi, Lee Bo Na này, nếu chăm chỉ thì Yoo Rachel cậu cũng chẳng giữ được ngôi vị thứ nhất đâu!”

Lee Bo Na vừa đi vừa mắng, còn lén lút dùng đầu ngón tay lau nước mắt ở khóe mắt. Cô cùng Yoo Rachel từ nhỏ chính là tử địch, không đội trời chung. Các cô đều là con gái nhà giàu, thường xuyên gặp gỡ trong các yến hội, nhưng Yoo Rachel đáng giận luôn đè trên đầu cô, rõ ràng cô còn xinh đẹp hơn, có nhân duyên hơn cô nàng, nhưng chỉ có thể bị Yoo Rachel đè nặng phía trên.

Đáng giận!

Đột nhiên, một cái khăn tay màu trắng đưa tới trước mắt cô.

“Cài gì đây?” Lee Bo Na thì thào, ngầng đầu thì thấy trước mắt mình là một đại soái ca, đang đứng cười một cách ôn nhu.

Này…. người này…. không phải là học sinh mới tới Yoon Chan Young sao? Cậu ta làm sao có thể ở trong này?

“Lại khóc thì sẽ không xinh đẹp nữa đâu.” Thấy cô sửng sốt, Yoon Chan Young lại đưa khăn tay về phía người trước mặt.

Lee Bo Na theo bản năng tiếp nhận, quay người, lau nhẹ khóe mắt ướt át. Sau đó cô lấy ra một cái gương nhỏ trong túi xách, dặm thêm chút phấn và màu môi, lại biến thành Lee Bo Na rực rỡ thì mới xoay người lại.

“Cảm ơn.” Lee Bo Na cắn cắn môi dưới, hỏi, “Cậu ở trong này…. làm cái gì?”

Yoon Chan Young nói chi tiết, “À, là sắp sinh nhật ba tôi, tôi muốn mua quà cho ông ấy.”

Thực sự là có hiếu, Lee Bo Na nghĩ, còn tự mình chọn quà, anh trai hằng năm đưa quà cho ba toàn là cô mua đại, anh bỏ tiền. Rất ít thấy có nam sinh tự đi mua quà sinh nhật cho cha mình, nhất thời cảm tình với Yoon Chan Young lại tăng thêm vài phần.


“Tôi có thể mời vị tiểu thư mỹ lệ này giúp tôi đưa ra tham khảo một chút được không? Yoon Chan Young nháy mắt một cái, Lee Bo Na cảm giác mặt mình bắt đầu nong nóng.

3/8/16

[Truyện sáng tác] Những câu chuyện của tình yêu (Chương 5)

Chương 5: Câu chuyện thứ năm






A.N: Tình yêu có muôn hình vạn trạng. Nó có thể là tình yêu gia đình, tình yêu đối lứa, cũng có thể chỉ là tình yêu với một thứ nhỏ bé nào đó trong cuộc sống. Không ai bắt bạn phải thể hiện cái tình yêu ấy, song hãy cho người bạn yêu biết bạn yêu họ. Bởi nếu không, một ngày kia, bạn sẽ phải hối hận.



Sáu giờ ba mươi phút. Anh nhìn lại mình trong gương và tự thấy một anh chàng điển trai trong bộ vest màu đen. Anh đưa tay, muốn chỉnh lại cà vạt nhưng nó đã hoàn hảo hết mức có thể. Anh liếc mắt nhìn đồng hồ treo tường, vẫn còn sớm. “Chắc giờ này họ chưa dậy đâu nhỉ?” Anh tự hỏi như thế rồi lắc đầu, “có thể họ đã dậy nhưng họ hẳn cũng chưa sẵn sàng để tiếp khách giờ này đâu.” Anh tự nhủ với bản thân như thế rồi lấy tay cào cào mái tóc vàng rực của mình…


***


Đó là một ngày mùa thu đẹp đến không thể đẹp hơn. Cuối cùng đã thoát kiếp học sinh và trở thành một sinh viên đại học điển trai, anh mỉm cười. Đại học ơi, tôi đến đây.

Ngay gần sân vận động của trường là một loạt lán trại đi kèm với biểu ngữ chào mừng tân sinh viên. Tiếng nói chuyện ồn ào. Các khoa hét qua loa phóng thanh để sinh viên biết đường mà đến với khoa của mình tập trung. Các câu lạc bộ tranh thủ hết mức để quảng cáo cho câu lạc bộ và tuyển người cho năm học mới. Sau khi thoát khỏi mớ âm thanh ồn ào, anh nhận ra mình đã thu được một lố giấy tờ quảng cáo của các câu lạc bộ. Nhưng quan trong hơn cả là tờ hướng dẫn dành cho sinh viên mới nhập học của khoa mình thì anh lại chẳng thấy đâu hết. Anh cố gắng lật qua lật lại nhưng có vẻ nó đã biến mất tự bao giờ rồi.

“Bạn đang tìm cái này phải không?” Một giọng nói vang lên, nữ tính và dịu dàng. Anh nhìn quanh, không có ai. Nhưng khi anh nhìn lại thì nhận ra, dưới tầm mắt của anh (tức là anh phải cúi xuống một góc nhiều hơn 45 độ) là một cô gái châu Á. Cô gái nhỏ mỉm cười, lộ rõ hai lúm đồng tiền như hoa của mình.

“Đúng rồi, cảm ơn bạn” Anh nói và nhận lại tờ hướng dẫn của khoa Máy tính. “Bạn cũng là sinh viên mới?” Anh hỏi, kết thêm bạn mới là quy tắc quan trọng nhất khi bước chân vào Đại học.

“Phải, mình ở khoa tiếng Pháp.” Cô gái châu Á cười cười.

“Làm quen nhé, mình là Antoine. Mình đến từ Pháp. Và hiện tại thì đang ở Mỹ học Máy tính.” Anh cười cười. Hóa ra là học tiếng Pháp ư, không tồi cho một người bạn đầu tiên ở nước Mỹ xa lạ này.

“Xin chào. Mình là Mai, đến từ Việt Nam, và giờ thì đang học tiếng Pháp ở Mỹ.” Cô bạn lém lỉnh. Anh hơi tò mò, tại sao cô bạn này lại đến Mỹ để học tiếng Pháp nhỉ? Có gì đó không ổn ở đây.

“Đừng có ngạc nhiên như thế.” Cô gái cười. Dường như cô ấy nhìn thấu những gì anh đang nghĩ. “Mình thích nước Mỹ và tiếng Pháp. Nên mình quyết định theo sở thích thôi.”

“Tuyệt vời. Nếu bạn cần gia sư tiếng Pháp, hãy liên hệ với mình.” Anh nháy mắt. Thật tuyệt khi có người để nói tiếng Pháp ở cái đất nước mà người ta chủ yếu lại xài tiếng Anh này. Anh ghi số điện thoại của mình vào một mảnh giấy nhớ và đưa lại cho cô gái. “Hãy gọi cho mình nhé.”

“Cảm ơn cậu.” Cô gái lại cười. Chiều cao của họ thật sự chênh lệch nhiều quá. Giờ anh mới nhận ra cô gái này chỉ cao đến ngực của mình. Là cô ấy quá thấp hay tại anh quá cao nhỉ?!


***


Sáu giờ ba mươi mốt phút. Anh lại nhìn đồng hồ lần nữa và hơi sốt ruột. Nãy đến giờ mà đồng hồ vẫn chưa nhích nổi năm phút. Đợi mãi, anh quyết định buông tha cho việc nhìn chăm chăm cái đồng hồ mà cầm lấy cái điều khiển ti vi. Một loạt tiếng Việt đập vào tai khiến anh hơi giật mình. Nhưng rồi anh lại tự nhủ, “mình cần phải làm quen với nó.”


***


Vậy là anh và Mai trở thành hai người bạn thân thiết nhất ở trường Đại học. Họ cùng tới thư viện (mặc dù họ học khác khoa và sách tham khảo của họ của cách xa nhau cả dặm), cùng tới Căng tin, cùng tham gia một câu lạc bộ cờ, cùng làm mọi thứ bên nhau. Thậm chí anh tin thời gian anh ở cùng cô còn nhiều hơn thời gian anh dành cho cậu bạn ở cùng phòng, cùng khóa và cùng khoa Máy tính với anh. Nhưng có hề gì cơ chứ.

Mai là một cô gái thú vị – thú vị theo đúng nghĩa đen của nó. Cứ khi nào anh nghĩ anh hiểu được cô thì cô lại làm anh bất ngờ. Hôm nay, họ hẹn nhau tới Thư viên trung tâm của thành phố. Nhưng đã trễ hơn giờ hẹn 10 phút mà Mai vẫn chưa xuất hiện. Anh có hơi bồn chồn. Thực ra Mai là một người khá nghiêm túc về mặt thời gian. Đây là lần đầu tiên mà cô đến trễ hẹn. Một bàn tay đập vào lưng khiến anh quay người lại nhìn.

“Xin lỗi, mình tới muộn” Cô nói, thở hổn hển như vừa phải cố gắng chạy rất nhanh.

“Không sao. Phụ nữ luôn được ưu tiên và tha thứ.” Anh cười. Hôm nay cô trông thật… đáng yêu với cái váy liền màu trắng và mái tóc buộc đuôi ngựa. Đơn giản, năng động nhưng vẫn nữ tính như chính tính cách của cô vậy.

“Vậy là tốt rồi. Hôm nay đi tàu điện ngầm nhé. Mình chán đi xe buýt rồi.” Cô nói với anh và anh gật đầu đồng ý. Thực ra anh luôn gật đầu đồng ý với mọi yêu cầu của cô thì đúng hơn. Cô mỉm cười với anh, “Hôm nay mình sẽ mời cậu bữa tối, mình mới nhận tiền công từ việc dịch cuốn sách kia đấy.”

“Tiếng Pháp của cậu tiến bộ thật nhanh” Anh cười và chuyển sang nói tiếng Pháp thay vì tiếng Anh như nãy giờ, “Quý cô thân mến của tôi, cô nên mời gia sư tiếng Pháp của mình một bữa đại tiệc đúng kiểu mới xứng đáng.”

“Được thôi” Cô cười thật tươi. Một cái giật nhẹ khiến bao tử của anh cảm thấy nôn nao không rõ mà anh không hiểu tại sao.


***


Sáu giờ bốn mươi tám phút. Tiếng Việt của anh, theo như lời cô nói, đang tiến bộ một cách nhanh chóng. Những gì người dẫn chương trình đang nói anh cũng có thể hiểu. Cô nói đó là do cô là một cô giáo tài năng. Nhưng chỉ mình anh mới biết nguyên nhân là gì. Anh muốn hiểu mọi thứ về cô và xung quanh cô. Anh muốn hiểu người ta nói với cô cái gì mà khiến cô cười thật tươi như thế. Anh muốn hiểu những gì bố mẹ cô nói với cô ngay trước mắt anh mà khiến cô phải khóc như ba năm trước. Anh muốn hiểu, hiểu hết…


***


Benedict, cậu bạn ở câu lạc bô cờ đến tìm anh lúc nửa đêm. Đây không phải là thói quen của cậu bạn này. Cậu ấy là một người nghiêm túc, luôn đặt ra những quy tắc nghiêm ngặt cho cuộc sống của mình. John nhìn Benedict với anh mắt tò mò. Thực ra, John là một chàng trai tò mò với mọi thứ thì đúng hơn.

“Chúng ta có thể nói chuyện một lát được chứ?” Benedict nói và gật đầu xem như chào hỏi với John.

“Được thôi” Anh trả lời và bước ra khỏi phòng. Anh tự hỏi chuyện gì đã khiến Benedict đến tìm anh vào thời điểm này. Nhưng họ cứ đi, đến khi ra khỏi tòa, đến khi anh nhận ra họ đang đứng trước tòa nhà ký túc xá nữ số 7.

“Cậu và Mai sẽ làm gì sau khi tốt nghiệp?” Benedict hỏi anh. Anh có nên trả lời không nhỉ. Mai yêu chụp ảnh. Mai thích làm phiên dịch. Mai thích đi nhiều nơi. Mai thích làm cầu nối để người và người có thể trao đổi với nhau, dù ngôn ngữ của họ bất đồng. Nhưng còn anh, chính anh cũng đang phân vân rất nhiều…

“Còn chưa cụ thể lắm. Nhưng tụi này đã nộp hồ sơ vài chỗ rồi. Cậu thì sao?” Benedict nhìn anh như thể thăm dò độ chân thực trong lời nói vậy. Anh không biết làm gì, không biết nhìn vào đâu nên đưa mắt lung tung. Và anh nhận ra ánh đèn từ phòng Mai chợt bật sáng giữa đêm khuya.

“Thật sao? Mình đã được nhận vào một công ty, làm đại diện nước ngoài và hỗ trợ kỹ thuật của trụ sở công ty tại Việt Nam. Mình kể với Mai và cô ấy nói cô ấy sẽ về nước cùng mình. Cậu biết chứ?” Benedict nhếch miệng cười và nhìn anh. Anh nhận ra có vài tia sáng mang tên khoe khoang ở trong đó. Mà khoan đã… Về Việt Nam…. Cùng Benedict…. Ý cậu ta là ….

“Thật… Thật sao?” Anh hơi ngập ngừng. Anh không hề mở lời mời Mai đi dự buổi dạ tiệc tốt nghiệp của họ. Và thay vì đi với anh, cô đi cùng Benedict. Hôm dạ hội ấy, anh còn đang ngồi bên máy tính để hoàn thành một phần mềm mới của mình. Chỉ đến khi John về từ buổi dạ tiệc, say mèm và lèm bèm lung tung thì anh mới biết được điều này. Mai và Benedict… Họ thân thiết hơn anh nghĩ nhiều…

“Đúng vậy. Và mình sẽ ngỏ lời đề nghị Mai làm bạn gái khi mình và cô ấy hạ cánh ở Việt Nam. Mình muốn theo đuổi cô ấy, Antoine.” Benedict tung ra một câu mà anh không biết phải trả lời như thế nào. Chẳng lẽ lại nói cậu ta không được làm như thế. Nhưng anh có quyền gì kia chứ. Mai có quyền tự do yêu bất kỳ ai mà cô ấy muốn. Chí là một cảm giác khó tả trào dâng. Đó là ghen tị? Hay hoảng hốt? Hay hối hận? Hay gì thì anh không thể xác định nữa? Nhưng anh có thể làm gì để ngăn cản điều này không? Không, anh không nên làm gì. Tốt hơn hết, anh nên đứng bên cạnh Mai, chờ đợi quyết định của cô ấy, chờ đợi phán quyết cho cả Benedict và anh, dù rằng cô sẽ chẳng biết được cảm xúc của anh. Chẳng bao giờ…


***


Bảy giờ ba mươi phút. Anh nhìn lại mình trong gương lần cuối. Một anh chàng điển trai đúng kiểu Pháp đang nhìn lại anh. Anh chàng trong gương có vẻ bồn chồn, nhưng kệ đi, ai bảo hôm nay là một ngày trọng đại kia chứ.

Hít một hơi thật sâu, anh quay người và nhìn lại phòng ngủ của mình. Rất tốt, mọi thứ đều hoàn hảo. Ga trải giường mới màu xanh bầu trời đã được thay từ lúc năm giờ sáng. Nhìn ra phòng khách, hoàn hảo. Lọ hoa hồng trắng đã được cắm xong lúc năm giờ ba mươi phút. Nhìn lại vào bếp, hoàn hảo. Một lọ hoa hồng gai màu hồng phấn đã được cắm xong lúc sáu giờ kém mười lăm phút. Nhìn tiếp vào phòng tắm, hoàn hảo. Tất cả mọi thứ đã được xếp đặt đâu vào đó, từ bàn chải mới cho đến khăn mặt, khăn tắm.

Anh hít một hơi thật sâu nữa và bước ra khỏi nhà.


***


Từ ngày tốt nghiệp Đại học, thi thoảng, anh và Mai mới gửi cho nhau những tin nhắn thăm hỏi qua Instagram. Đã hơn một năm từ ngày chia tay hôm ấy, ngày tốt nghiệp Đại học của họ. Anh biết Mai không chấp nhận hẹn hò và theo đuổi của Benedict, nhưng lại giới thiệu cho anh chàng một đồng sự xinh đẹp người Hàn Quốc cũng đang làm việc tại Việt Nam. Benedict và cô bạn cái tên Kelly ấy suốt ngày chia sẻ những tấm ảnh tình cảm đến không thể tình cảm hơn của họ trên Facebook, Instagram, Twitter hay bất cứ mạng xã hội nào khác mà họ sử dụng. Còn Mai, cô đang thực hiện ước mơ làm cầu nối cho mọi người của mình. Cô chỉ sử dụng mỗi Instagram, dù sự thật là ứng dụng ấy rất hạn chế trong việc gửi tin nhắn và tán gẫu nhưng cô bảo, cô muốn nhìn hơn là nói. Cô đã nói đủ thông qua công việc của mình rồi.

Anh bước chân lên Đoàn tàu tốc hành phương Đông nổi tiếng. Đây là một lời hứa hẹn mà anh và Mai đã nói từ rất lâu rồi, từ Giáng Sinh đầu tiên mà họ làm bạn, kể từ lúc anh biết ngày hôm ấy là sinh nhật Mai, kể từ ngày anh biết Mai và anh cùng yêu Agatha Christie. Anh sắp đặt đồ đạc trong cabin của mình một cách gọn gàng. Sau đó, anh bước ra khỏi cabin. Cabin sát bên cạnh cabin của anh bỗng bật cửa mở ra. Một gương mặt thân quen mà lâu lắm rồi anh mới được nhìn thấy trực tiếp xuất hiện.

“Mai” Anh nói, có chút không tin vào mắt mình. Hóa ra là cô vẫn nhớ lời hẹn ước ấy sao.

“Antoine” Cô cười, dịu dàng nhưng xen chút tinh nghịch. Có lẽ là do mái tóc đã không còn dài như ngày họ tạm biệt nữa. Giờ nó chỉ còn vừa chạm đến vai mà thôi. Nhưng nó vẫn đen huyền như cái đầu tiên mà họ gặp nhau.

“Xin cho phép tôi được hộ tống quý cô đến toa ăn uống.” Anh nói bằng tiếng Pháp và cúi mình, thực hiện một hành động đầy phẩm chất quý ông và chìa tay ra cho cô.

“Rất hân hạnh.” Cô cười. Mai cười nhiều lắm, anh cũng nhìn thấy nhiều lắm. Nhưng anh chưa bao giờ nghĩ nụ cười của cô còn thể rạng rỡ hơn như lúc này. À không, thực ra mỗi lần anh nhìn thấy cô, anh đều thấy nụ cười của cô lần sau đẹp hơn lần trước.



Anh không thể ngờ họ có thể được lời hẹn ước năm nào. Nhưng càng đi thì hành trình và thời gian anh còn bên cô càng ngắn lại. Có cái gì đó thôi thúc anh, nó thôi thúc anh phải làm một điều trước khi hành trình này kết thúc. Nhưng có thể không? Liệu cô sẽ đồng ý chứ? Hay cô sẽ từ chối một cách lịch sự như cái cách cô làm với Benedict? Hay cô sẽ cười rồi giới thiệu cho anh một cô bạn nào khác của cô? Anh không nắm chắc gì hết, nhưng anh quyết định phải thử sức, thử một lần, cho dù kết quả có thể nào đi chăng nữa.



“… Anh biết anh không phải là người đàn ông tốt nhất Thế giới nhưng anh tin tưởng rằng, anh là người đàn ông yêu em nhất thế gian này.” Anh kết thúc lời tỏ tình của mình, trên toa ăn uống, trước mặt nhiều vị khách khác của đoàn tàu này, vào ngày áp chót trước khi hành trình này kết thúc. Anh nói bằng tiếng Pháp, thứ tiếng mẹ đẻ anh tự hào. Anh nhìn cô, thấy mắt cô chứa đầy ngạc nhiên và long lanh đầy nước mắt. Anh im lặng chờ đợi phán quyết của cô. Mọi người xung quanh của nhìn vào họ. Người hiểu những gì anh nói cũng đang nín thở chờ câu trả lời của cô cùng với anh. Những người không hiểu điều anh nói thì đang chờ đợi, chờ đợi một hành động có thể làm thỏa mãn trí tò mò của họ.

Mai nắm lấy bàn tay đang hướng về phía cô của anh. Cô kéo anh đứng dậy nhưng anh vẫn muốn trì hoãn. Cô khẽ mỉm cười, “Em đồng ý làm bạn gái của anh.” Một sức mạnh khiến anh đứng dậy ngay lập tức và ôm chặt lấy cô. Anh đặt lên môi cô một nụ hôn, một nụ hôn nồng nàn trước mặt tất cả các vị khách đang đứng đợi từ nãy đến giờ, như thể họ biết chắc chắn kết cục của câu chuyện này. Giờ đây họ đang vỗ tay, đang cười nói chúc mừng cho họ. Nhưng anh không quan tâm. Anh chỉ quan tâm đến một người – cô gái nhỏ bé đang nằm trọn trong vòng tay anh.


***


Mười giờ mười phút. Anh bước ra khỏi cánh cửa lớn màu nâu kia. Tay trái của anh nắm chặt một bàn tay nhỏ bé khác. Tay phải của anh đang cầm một tờ giấy, tờ giấy chứng nhận quan hệ của anh và người bên cạnh anh lúc này. Anh quay sang nhìn tình yêu của đời mình, cô đang nhìn vào bó hoa hồng trắng xen lẫn đỏ mà sáng nay anh tặng cho cô.

“Em yêu” Anh gọi, cô ngước mắt lên nhìn anh, ánh mắt như muốn nói bao nhiêu điều vậy. “Anh yêu em”

“Em yêu anh” Cô cười và kiễng chân lên. Anh hiểu ý và hơi cúi đầu xuống, mặc cho vài ba người đang chỉ trỏ về phía họ.



Mười hai giờ ba mươi bảy phút. Mai vẫn đang nói chuyện với mẹ mình. Người phụ nữ Việt Nam đáng mến kia luôn nhìn cô và rưng rưng nước mắt, kể từ lúc họ đặt chân về nhà cô. Mẹ cô đang nói đủ thứ chuyện, mà anh, đang tạm thời cố gắng hiểu bố và em trai của cô, một người lính già và một anh lính trẻ, đang nói đủ chuyện về sở thích, sở ghét của cô. Anh cho rằng họ muốn tốt cho anh nhưng cái gì là “sớm nắng chiều mưa”? Cái đó thì liên quan gì đến cô? Ý anh là chuyện thời tiết ấy. Đã vậy lại còn rượu. Ôi anh “ghét” rượu của bố cô, thứ rượu “gia truyền” mà anh tin, bất cứ người đàn ông Pháp lớn lên trong rượu vang và sâm panh nào cũng phải lắc đầu ngao ngán.



Mười lăm giờ chín phút. Anh thức giấc trong một căn phòng màu xanh lá. Trong phòng chứa nhiều sách đến nỗi anh có cảm giác như mình vừa trở về căn phòng của mẹ anh – một bà thủ thư đáng mến ở thư viện trung tâm thành phố Paris. Nhưng anh biết là không phải, bởi vì một người con gái đang ngồi bên bàn kia. Cô đang tập trung gõ lạch tạch trên máy tính một cái gì đó. Chú mèo màu trắng của cô kêu một tiếng rồi nhảy lên bụng anh. Tiếng kêu của nó khiến cô quay lại nhìn anh.

“Anh đã tỉnh rồi sao?” Cô hỏi.

“Ừ” Đầu anh hơi đau nhưng anh nhìn thấy một cốc nước bên tủ đầu giường. Anh vươn tay ra chạm đến nó, vẫn còn hơi ấm.

“Uống đi anh, nước uống bí mật của mẹ em đấy” Cô nháy mắt, rồi không hiểu sao, mặt cô bỗng đỏ ửng một cách khác thường. “Anh uống xong thì mình chuẩn bị rồi về nhà anh nhé.”

“Tốt quá” Anh vui sướng. Một cảm giác thỏa mãn lan tràn toàn thân khiến anh nhanh chóng đặt cốc xuống và bước về phía cô. Anh nói bằng tiếng Pháp, “Xin cho phép tôi được hộ tống quý cô về nhà.”

“Rất hân hạnh.” Cô mỉm cười và hôn phớt lên lên môi anh.



Mười chín giờ lẻ hai phút. Anh vẫn nhìn cô chăm chú. Cô có vẻ hơi ngượng ngùng hơn bình thường một chút, nhưng vẫn đang chăm chú đảo đảo mớ rau củ trong chảo. Anh sắp xếp xong xuôi bát đĩa trên bàn ăn thì không thể nhịn được nữa. Anh rảo bước lại chỗ của cô, ôm lấy cô từ phía sau. Cơ thể nhỏ bé của cô hơi run bên một chút vì bất ngờ. Nhưng cô lại cố gắng ngước lên nhìn anh.

“Gì thế, Antoine?” Cô hỏi anh bằng tiếng Việt.

“Hay chúng ta bỏ qua bữa tối, được chứ?” Anh trả lời bằng tiếng Pháp, nhanh chóng đi đến một quyết định và sờ tay đến nút buộc của cái tạp dề trên bụng cô. Cô vội đặt tay trái lên trên tay anh và phản đối.

“Em cần ăn tối.” Cô nhấn mạnh, bằng tiếng Việt, rồi lại nói tiếp, nhưng bằng tiếng Pháp. “Em cần ăn mà, anh yêu.”

“Được rồi, nhưng quay lại đây nhìn anh một chút.”  Anh phụng phịu bằng tiếng Việt. Anh biết cô sẽ chẳng bao giờ từ chối yêu cầu của anh, nếu anh nói nó bằng tiếng Việt.

“Sao hả anh…” Cô tắt bếp, quay lại và chưa kịp nói gì thì anh đã nhanh chóng nhấc cô lên và đặt cô trên bàn bếp. Cô bật cười và đưa tay vòng qua cổ anh. Anh thấy mình thật sáng suốt khi không nghe cô mà xây bàn bếp vừa với mình. Anh hôn cô, không giống cái cách mà họ hôn nhau hồi sáng giữa phố. Anh hôn cô, không như cái cách mà họ hôn nhau trên chuyến tàu tốc hành phương Đông. Anh hôn cô, không giống như cái cách họ hôn nhau trên tháp Eiffel. Anh hôn cô, không theo cái cách mà họ hôn nhau dưới hầm rượu ở trang trại nhà anh....

“Được rồi, tha cho em ăn tối đấy.” Anh cười khi môi họ rời nhau. Cô thở yếu ớt trong lòng anh, khẽ đấm vào ngực anh như lên án hành động ngang ngược của anh vậy.



Hai mươi giờ hai mươi mốt phút. Anh nhận ra là cứ hai phút, anh lại về phía cửa phòng tắm một lần. Cô như thể đang cố trì hoãn điều gì đó đang phải đến vậy. “Thật là... một cô gái phương Đông.” Anh thầm nghĩ và cất giọng bằng tiếng Anh, “Em yêu, anh có nên tin là em sẽ trốn trong đó cả đêm không?”

“Em mới tắm có mười phút.” Cô trả lời. Anh bật cười, anh nên tán thưởng vì cô có nhìn thấy cái đồng hồ trong phòng tắm một cách nhanh chóng hay nên tán thưởng vì cô đang tỏ ra là cô không hề sợ hãi đây? “Cho em thêm mười phút đi”

“Anh nên vào cùng em mới phải” Anh nói tiếp. Đúng, anh nên vào đó cùng cô mới phải chứ không phải ngồi đây, trong phòng khách này, và nhìn chằm chằm vào cái đồng hồ điện tử trên kệ ti vi kia.



Hai mươi giờ ba mươi phút. Cánh cửa phòng tắm bật mở. Mùi hoa oải hương tràn ra cùng với hơi nước. Antoine đứng dựa lưng vào tường và nhìn chăm chú vào cô gái vừa bước ra ở đối diện. Gương mặt cô trắng hồng, đỏ ửng. Cô không đeo kính như ngày thường nhưng anh tin, khoảng cách chưa đầy năm mươi phân lúc này giữa anh và cô đủ để cô nhìn rõ mọi khao khát trong mắt anh. Cô đưa cái khăn lớn trong tay cho anh, ngước nhìn anh với anh mắt long lanh và đáng yêu của mình, “Lau khô tóc cho em đi.”

Anh nhận nhiệm vụ. Tóc cô ngắn thôi. Nó sẽ không mất nhiều thời gian của anh đâu. Anh biết chắc điều đó mà…


Anh không còn quan tâm đến đồng hồ nữa. Cô nhẹ nhàng tháo mắt kính của anh và đặt lên tủ đầu giường. Rồi cô ngồi lên đùi anh, mặt đối mặt với anh…

“Anh yêu em”, anh nói bằng tiếng Anh rồi bắt đầu hôn cô, một nụ hôn nhiều khao khát hơn ngày thường…

“Anh yêu em”, anh nói tiếp bằng tiếng Pháp, rồi anh thả từng nụ hôn lên làn da trắng mịn của cô…

“Anh yêu em”, anh nói bằng tiếng Việt, và cùng lúc ấy, anh trở thành người đàn ông đầu tiên của cô, theo đúng nghĩa đen của nó. Anh không ngạc nhiên vì điều này. Vì cô, anh chậm rãi hiểu được quan niệm khắc nghiệt của người châu Á. Vì cô, anh cố gắng sức đi học tiếng Việt. Vì cô, anh thậm chí cố gắng tìm một công việc phù hợp để anh và cô có thể bên nhau nhiều nhất có thể. Và giờ đây, cô là của anh, nhưng anh biết thế là chưa đủ. Lý trí của anh không còn kiểm soát nổi mọi chuyện nữa. Đáng mừng thay, ngày hôm nay dù rất dài nhưng đêm đen thì chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi.



Hết chương 5



Ghi chú: Chương cuối sẽ được đăng tải vào ngày 5/8/2016