29/7/15

[Fanfic/NonSA - Harry Potter/Hermione Granger/Ron Weasley] Theo như kế hoạch (Hoàn thành)

Tác giả: ScourgifyMyBrain

Tên gốc: According to plan

Nguồn: fanfiction.net

Người dịch: Stella

Tuyên thệ: Mọi thứ đều thuộc về J.K.Rowling và bạn tác giả đáng yêu. Stella chỉ là người dịch lại mà thôi. Cảm ơn.

Cảnh báo: Không có gì hết á =))





     Ronald Bilius Weasley đã được 23 tuổi khi cuộc chiến qua đi. Khi anh bước sang tuổi 24, em gái anh lấy người bạn thân thiết nhất của anh, và khi anh sang tuổi 25 thì họ có đứa con đầu lòng, người anh cả của anh có đứa con thú tư, người anh thứ hai có đứa con thứ ba, và hai người anh song sinh của anh kết hôn. Ở tuổi 32, Ronald – hay còn được gọi là Ron, thường thức dậy một mình lúc nửa đêm để tìm kiếm một thân thể ấm áp ở bên nửa còn lại của giường, nhưng mà cái anh thường chẳng tìm thấy gì hết ngoài cái lạnh bao trùm. Anh không bao giờ có khả năng biểu lộ cảm xúc của mình, và mọi người xung quanh anh đều hiểu điều đó.



     Hermione Jane Granger được 24 tuổi khi cuộc chiến qua đi. Khi cô 25 tuổi, bạn thân của cô lấy em gái của một người bạn thân khác của cô, và khi cô 26, người bạn thân của cô có đứa con đầu lòng. Và khi ở tuổi 33, Hermione thường thức dậy mỗi sáng với hi vọng rằng cô chỉ còn khoảng một thập kỉ nữa cho mình hoặc đại loại như thế, vì vậy, ngày hôm nay có lẽ là ngày mà tình-yêu-đích-thực của cô cuối cùng cũng thổ lộ lòng mình với cô. Bây giờ, Hermione Granger, người luôn được biết đến là một cô nàng chăm chỉ có thừa, nhưng khi bị chọc tức thì hoàn toàn có thể trở thành cơn ác mộng tồi tệ nhất của Người-mà-bạn-biết-đã-bị-đánh-bại, và mọi người, bao gôm cả Ron, đều đã biết điều đó, mặc dù không ai ngoài Ron được thưởng thức cái sự khủng khiếp ấy.



     Harry James Potter được 22 tuổi khi anh cuối cùng cũng đá mông được Voldy-vọt-mốc ra khỏi Trái đất này. Khi anh 23 tuổi, anh cưới em gái của bạn thân nhất của mình, và đến tuổi 24 thì anh có đứa con đầu lòng. Ở tuổi 31, Harry - người mà tất cả mọi người, gồm cả hai người bạn nhất của anh, đều gọi là chàng-trai-anh-hùng – đã là cha của ba đứa trẻ và hoàn toàn mệt mỏi vì hai đứa bạn thân của mình, và vì thế mà anh phải dấu mình trong cái tủ để chổi bay của nhà mẹ vợ.



     Hermione hét lên và nguyền rủa Harry khi anh đang cười cười đi vào phòng khác và ôm lấy cô vợ xinh đẹp của mình. Bốn tiếng sau, khi Harry mở cửa, anh nhìn thấy hai người bạn thân nhất của mình cuối cùng cũng làm cái chuyện mà mọi người đều biết là họ nên làm từ lâu lắm rồi và anh không bao giờ để họ bỏ qua cái chuyện đó.




     Và bây giờ, ở tuổi 38, 39 và 37, Ronald Billius Weasley không còn cô đơn, Hermione Jane Granger-Weasley không còn cảm thấy thất vọng, và Harry James Potter không còn cảm thấy phiền phức bởi vì hai đứa bạn thân của mình cứ liếc nhau mà chẳng làm gì hơn thế. Mọi thứ đã theo đúng kế hoạch và Harry James Potter, cậu-bé-đã-đánh-bại-kẻ-mà-mọi-người-biết-là-ai-đấy, cuối cùng cũng thành công thực hiện được một kế hoạch của mình.



~End~

14/7/15

[Fanfic/NonSA - Neville Longbottom/GoodShip] Ai kia... (Hoàn thành)

Cảm hứng của câu chuyện này

được lấy từ bài hát “Love Letter” của GILLE.






Tác giả: Stella

Thế loại: GE (tác giả tự nghĩ thế) + OOC 

Nhân vật chính: Neville Longbottom

Pairing: GoodShip 4ever =))

Cảnh báo: Không có gì hết á *cười ngượng ngùng*

Rating: PG (?)

Tuyên thệ: “Mọi thứ đều thuộc về cô Rowling đáng mến. Tác giả sở hữu mọi tình tiết khác trong câu chuyện này. Cảm ơn”







Anh đã từng hi vọng cô sẽ trở lại Hogwarts cùng anh…




Anh đã từng ước giá như thời gian có thể quay trở lại, anh sẽ dũng cảm hơn một chút…




Nhưng…




~~~~~~~~~~~~~




Bữa tiệc độc thân ồn ào với đủ trò đế chúc mừng Ronald Weasley, kẻ mà chỉ ngày mai thôi, sẽ chui vào “nấm mồ hôn nhân không lối thoát” theo bước của Harry Potter. Seamus Finnigan gầm lên lần thứ n trong bữa tiệc:

- Ron! Mình vẫn không thể tin nổi là bồ chỉ thành công sau lần thứ mười hai.

- Thê thảm quá đi. – Dean Thomas phụ họa rồi cười híc híc như bị bỏ Bùa Hưng phấn quá liều.

- Dù sao thì cái người ta quan tâm là kết quả kìa. – Ron nói, nhưng lại giải thích thêm – Mỉnh đâu dè cô ấy khoái “cách cầu hôn thông thường của dân Muggle” đâu cơ chứ.

- Anh đã nói mà chú em. – George vỗ đánh bốp một cái vào lưng thằng em trai út của mình – Anh ĐÃ NÓI là chú cứ dùng cách mà anh đã dùng với Angelina là được. Ai biểu chú cứ tự thích làm khổ mình làm chi…


Tiếng trêu chọc nhau của họ vẫn không ngừng. Nhưng họ hoàn toàn không để ý đến người đàn ông tóc đen nọ vẫn ngồi im lặng nãy giờ. Anh chăm chú nhìn thứ chất lỏng cay xè đang sóng sánh trong li của mình. Chọt, Harry lên tiếng và kéo anh về với thực tại:

- Ồ, Giáo sư Longbottom của chúng ta đang làm gì mà trầm ngâm thế?

- Không có gì. – Anh mỉm cười , nhìn cậu bạn và lắc đầu. Rồi anh uống cạn li rượu trong tay mình và đứng dậy. – Thôi, mình về trước đây. Mọi người ở lại vui vẻ nhé!

- Từ từ đã nào Neville. – Ron nói – Sao bồ phải về sớm vậy làm gì?

- Không có gì. – Anh vẫn tiếp tục nở nụ cười hiền lành cố hữu của mình. – Chào mọi người…



~~~~~~~~~~~~



Anh bước ra khỏi quán rượu và đi bộ về nhà. Đáng lí ra anh có thể độn thổ, nhưng hôm nay, anh không muốn làm thế. Gió đêm thật dịu dàng mơn man lên da thịt. Trăng phủ lên mọi vật thứ ánh sáng dịu nhẹ đặc trưng của mình. Thật là yên bình làm sao. Nó làm anh nhớ về thủa còn đi học của mình và ai kia…




Anh vẫn nhớ như in cái ngày đầu tiên mà họ gặp mặt. Anh biết mình thật vô dụng và thảm hại. Nhưng anh chưa bao giờ nghĩ sẽ gặp người con gái định mệnh của mình trong hoàn cảnh như thế. Anh nhớ đến nụ cười tỏa nắng của cô khi ấy để an ủi anh. Thậm chí, cô sẵn sàng đứng dậy giúp đỡ, mặc cho sự thật cô chỉ là một học sinh năm nhất như anh…




Anh đi ngang qua ngôi nhà của một gia đình Muggle. Tiếng cười của trẻ con khiến anh giật mình chú ý. Qua cửa sổ phòng khách đang mở, anh nhìn thấy hình ảnh hạnh phúc của một gia đinh ba người. Và điều khiến anh chú ý nhất là người phụ nữ đang hạnh phúc bên chồng con kia. Cô ấy cũng có một mái tóc nâu dày như ai đó…



Anh từng thét lên không dưới một lần rằng mình không xứng đáng là học sinh của nhà Gryffindor. Nhưng bao nhiêu lần anh nói lên câu ấy là bấy nhiêu lần người ấy nhẹ nhàng đến bên cạnh anh, động viên anh, giúp đỡ anh. Người ấy luôn như thế, tốt bụng với tất cả mọi người. Nhưng có lẽ người ta không hề biết rằng cái anh trông chờ nhất sau mỗi lần suy sụp như thế, không phải là sự cải thiên học hành, mà đơn giản chỉ là vài phút ngắn ngủi của người đó dành riêng cho anh, chỉ mình anh…




Anh bước đi dưới thứ ánh sáng nhàn nhạt của trăng. Từ một góc xa xôi nào đó vọng đến tiếng nhạc du dương. Bất giác, anh khẽ nhếch lên một nụ cười. Tiếng nhạc kia làm anh nhớ đến đêm Dạ vũ năm nào…




Cho đến lúc này, anh vẫn còn có thể cảm nhận rõ ràng sự hồi hộp khi anh ngỏ lời mời người ta đến Dạ vũ năm ấy. Nghĩ lại, anh chỉ thấy mình thật ngốc nghếch. Người ta ở cũng nhà với anh, học chung lớp với anh. Vậy mà anh lại hoàn toàn chậm chân. Anh đâu phải không có cơ hội đâu. Chỉ là anh thấy mình chưa gom góp đủ can đảm mà thôi. Và đến khi anh đã thu thập đầy đủ lòng dũng cảm của một Gryffindor thì tất cả đã quá muộn…




Anh cứ thế bước đi. Rồi anh nhìn xuống chân mình và tự hỏi không biết mình đã đi được bao lâu. Anh nhìn quanh và phát hiện ra một đài phun nho nhỏ ở phía xa. Anh tiến đến phía ấy và ngồi xuống trên một băng ghế trống ở cạnh đó…




Nếu nói năm thứ bảy học tại trường Hogwarts của anh là một năm khủng khiếp thì anh sẽ phản đối. Anh thừa nhận nó thật tăm tối, nhưng nhờ có nó, anh hoàn toàn chứng minh mình là một Gryffindor thứ thiệt, chứng minh cái mũ đã quyết định chính xác, và chứng minh anh phần nào xứng với ai kia. Năm ấy, anh hoàn toàn không biết chút tin tức nào của người ta, cho tới tận cái đêm cười cùng của Chúa tể Voldermort. Anh chỉ biết cô phiêu lưu cùng hai người bạn thân nhất, nhưng anh lại chẳng biết về những gì cô phải chịu đựng. Anh nhận ra những vết thương của người ấy, và anh ước gì anh có thể nói hai chữ “giá như”…




~~~~~~~~~~~~~~




Bữa tiệc ồn ào. Anh đứng lặng yên trong bóng râm của một tán cây lớn và nhìn về phía chủ nhân của bữa tiệc này. Người ấy của anh, Hermione Granger, thật đẹp trong bộ đầm trằng muốt kia. Nụ cười rạng rỡ của cô làm trái tim anh khẽ nhói lên một cái. Nhưng anh khẳng đinh, đó là dầu hiệu của hạnh phúc, bởi anh biết cô đang hạnh phúc…




The end!

7/7/15

[Truyện sáng tác] Still loving you ~ Vẫn yêu em... (hoàn thành)

Tác giả: Stella

Nhân vật: Dương x Châu (OC)

Rating: ??? (Mình không biết rõ về cái này lắm ><)

Tình trạng: Hoàn thành

Tuyên thệ: "Mọi thứ đều thuộc về tác giả LOL~ Nếu bạn muốn sử dụng câu chuyện này của tôi làm gì, cảm phiền báo với tôi một câu. Mình xin chân thành cảm ơn."

~~~~~~~~~~~~

Nguồn gốc của câu chuyện này là từ cô bạn học dễ thương ngồi cùng bàn trong suốt hai năm cấp 3  của tôi. Tôi không chắc cô ấy còn nhớ đến tôi, một con bé yếu đuối luôn dựa dẫm vào cô ấy hay không nữa. Nhưng tôi vẫn muốn dành tặng câu chuyện này cho cô ấy. Mong rằng tôi sẽ thấy được cô ấy trong tà áo  blouse trắng mà cô ấy mong muốn.

Cảm hứng để tôi chỉnh sửa và viết lại câu chuyện này từ bài All out of love của John Barrowman.





Dương là một chàng lãng tử. Và ai ai cũng phải công nhận điều đó. Nhưng chính anh và chỉ mình anh mới rõ tại sao mình lại là một người như vậy... Người ta thường nói mỗi tình đầu là mối tình khiến người ta khắc ghi, và rằng tình chỉ đẹp khi tình dang dở. Dương hoàn toàn đồng ý với điều thứ nhất. Còn điều thứ hai thì không, hoàn toàn không...


Nắng chiều vàng ruộm như mật ngọt rải đều lên mọi vật mà nó có thể chạm tới. Dương đang ngồi trong chiếc xe quen thuộc của mình và phóng tới chỗ hẹn cùng nàng chân dài mà anh đã gặp tối qua ở bar. Anh mỉm cười, nụ cười cũng giống như mật ngọt của mặt trời kia, làm vài ba cô gái bên đường ngơ ngẩn. Thế nhưng Dương lại không bận tâm về điều đó cho lắm...


Cô gái mà Dương mới quen đang khoác tay anh đi mua sắm. Thi thoảng, cô nàng lại phát hiện ra một thứ gì đó đẹp-mắt-và-đắt-tiền. Rồi hanh động kế tiếp của cô ta chắc chắn sẽ là giương đôi mắt to ngập nước của mình lên nhìn anh. Anh sẽ tiếp tục mỉm cười và thực hiện một cách hoàn mĩ hành động quẹt thẻ của mình. Cô nàng kia ắt hẳn phải đang khâm phục sức hút của bản thân mình, và thầm cười về độ háo sắc của Dương. Tuy nhiên, chỉ mình anh mới rõ tại sao mình lại rộng rãi với cô nàng như vậy... 


- Dương à, cậu thích màu gì nhất?

- Trắng!

- Tại sao? Cậu thường mặc màu xanh trời kia mà.

- Vì cậu thường mặc màu ấy nhất, ngốc!


Có một tin đồn trong giới cậu ấm cô chiêu ở thành phố H. thế này: Nếu mi đi bar mà muốn thử cặp kè với một chàng lãng tử tên Bảo Dương, con trai duy nhất của ông chủ công ty đá quí Vạn Bảo, nhớ mặc đồ trắng. Chưa cô nàng nào trong danh sách từng cặp kè với Dương mà lại chọn đồ màu khác cả. Và cũng chẳng có cô nàng nào, dù có nóng bỏng hay xinh đẹp cỡ nào, mặc đồ màu khác ngoài màu trắng, mà lại lọt vào mắt của anh. Cái đám ăn chơi kia có lẽ cho rằng Dương chính là một tên cuồng màu trắng thứ thiệt...


Tiếng nhạc xập xình ầm ĩ len lỏi đến từng ngóc ngách trong cái quán bar này. Nhưng tâm trí của Dương thì lại chẳng nghe thấy điều đó. Anh cũng chẳng nhận ra nàng chân dài bên cạnh mình hôm nay đang dán cả người vào người anh. Chợt, anh thoáng thấy một tà váy trắng nhẹ nhàng quen thuộc lướt qua. Anh vội vàng bật dậy, xô ngã cả cô nàng bên cạnh, để đuổi theo thân ảnh vừa biến mất kia. Nhưng cứ như thể anh vừa tưởng tượng ra tà váy trắng kia vậy. Anh nhìn quanh một lúc rồi trở về chỗ ngồi ban nãy của mình. Cô nagf chân dài của anh hôm nay, thấy anh thì liền chu môi giận dỗi, nhưng vẫn lao vào người anh để bám dính như ong thấy mật vậy. Anh nhếch miệng cười và ôm cô nàng vào ghế rồi trai cho cô ta một nụ hôn nóng bỏng...


Dương về nhà thì thấy bà quản gia đang ngủ gục trên sô pha. Anh khẽ lắc đầu rồi tiến đến và cất tiếng:

- Bác Mai!

- Ồ, Dương, cậu đã về rồi. - Bà Mai nở nụ cười nhân hậu với anh - Cậu ăn gì chưa? Để tôi vào bếp làm nóng lại đồ ăn cho cậu nha.

- Dạ khỏi cần. Cháu đi ngủ luôn đây. Bác cũng đi nghỉ đi. - Dương nói rồi anh đi thẳng về phía cầu thang. Nhưng như chợt nhớ ra điều gì, anh quay lại nói với bà Mai - Mà lần sau bác cứ kệ cháu, không cần phải đợi cháu đâu.

-Tôi biết rồi. - Bác Mai đáp và nhìn theo bóng hình Dương dần khuất chỗ cầu thang. Bà khẽ thở dài buồn bã và lẩm bẩm. - Tại sao....


Anh bước vào phòng mình và ngồi xuống bên bàn làm việc. Trên bàn, ngoài laptop và vài tập giấy tờ, còn bày một khung ảnh nho nhỏ, nhưng được đặt ở vị trí người ngồi đó có thể dễ dàng nhìn thấy nhất. Trong ảnh là một cô gái xinh đẹp, dịu dàng với mái tóc dài chấm eo đang khẽ tung bay trong gió. Cô ấy mặc một chiếc váy trắng nhẹ nhàng. Đôi mắt khép hờ như để cảm nhận rõ ràng mọi thứ bằng xúc giác hơn là thị giác. Đôi cánh tay mở rộng, như muốn cảm nhận cái dịu dàng của gió, ấm áp của nắng. Dương khẽ chạm tay vào tấm hình và lẩm bẩm một mình:

- Tại sao hả Châu?


- Cô à, cháu Dương đây. Châu sao vậy cô? Hôm nay bạn ấy không tới trường...

- Nó đi rồi.

- Đi? Đi đâu cô?

- Rời xa cậu.

- Tại... Tại sao ạ?

- Cậu làm cái gì thì cậu là người rõ nhất. Đừng mất công tìm kiếm con bé. Tôi không muốn chồng tôi mất đi người anh em tốt như cha cậu nên cậu đi đi.

- Nhưng...


Anh choàng tỉnh giấc giữa đêm. Nhưng câu nói năm nào lại vọng về. Anh bước xuống nhà, định bụng lấy một cốc nước lạnh, thì chợt nghe thấy tiếng nói chuyện phát ra từ phòng bố mẹ mình. Có lẽ anh cũng chẳng để ý nếu như không nghe thấy tên của ai kia trong cuộc trò chuyện của họ.

- Anh đã thử thuyết phục lại mẹ Châu chưa?

- Hết cách rồi. Cô ấy cương quyết lắm. - Anh nghe thấy tiếng bố thở dài. - Ai bảo con mình có lỗi trước.

- Nhưng anh biết con mình mà. Thằng bé thành ra thế này là tại chị ấy giấu con bé đi trước chứ. - Mẹ anh phản đối.

- Không. Thằng bé không phải với Châu trước. Đêm Giáng Sinh năm ấy anh còn đi cùng anh Vạn mà. Anh làm sao không nhận ra còn mình. - Bố anh khẽ khàng nói. - Chị ấy không ngẫu nhiên mà lại giấu con gái mình ở một đất nước xa xôi thế đâu. Châu là báu vật của nhà ấy đấy.

- Nhưng mà... - Mẹ anh vẫn còn nói gì đó. Nhưng anh đã không còn nghe thấy họ nói được gì nữa. Lẽ nào...


- Dương à! Giáng Sinh cậu sẽ đi cùng mình đến nhà thờ chứ?

- Tất nhiên. Tối đó mình rảnh mà.


- Dương à, mình xin lỗi. Bố mình mới về nên mình khó mà đến được...


- Chi? Cậu làm gì ở đây?

- Đi chơi Giáng Sinh. Còn cậu?

- Mình cũng thế.

- Vậy đi cùng mình tối nay nha!

- Ừm.


- Sao cậu lại hôn mình? Mình không thích cậu.

- Nhưng mình yêu cậu mà. Mình biết cậu thích Chậu, nhưng cậu có thể cho mình một chỗ nhỏ trong tim cậu được không?

- Không! Mình về đây. Giáng Sinh vui vẻ, Chi. Chào cậu.

- Dương! Dương! Đợi đã!


Anh bần thần nhớ lại mọi thứ trong đêm Giáng Sinh năm ấy. Chỉ là... Không thể nào... Nhưng cô ấy biến mất ngay sau đêm ấy. Chẳng lẽ cô ấy lại nhìn thấy? Dương có cảm giác mọi thứ cứ loạn lên trong đầu minh...


Anh nắng xuyên qua cửa sổ và chiếu vào trong phòng. Dương đã ngồi bên bàn làm việc như thế cả đêm, ngắm nhìn bức ảnh của người con gái đã chiếm trọn trái tim anh, tự hỏi bản thân mình vô số câu hỏi. Đột nhiên, anh đứng bật dậy, lục lọi trong cái tủ đầu giường và bới ra một cuốn sổ bằng da màu đen...


- Nhật kí? Sao lại đưa nó cho mình?

- Đây là nhật kí viết chung, là bí mật của riêng tụi mình.

- Ừm.


Ngày ... tháng ... năm ...

Trời nắng gắt.

Dương à, cậu thích Ý hơn hay Pháp hơn? Mẹ nói muốn mình chọn một trong hai nước ấy để đi du học. Nhưng mình chẳng nỡ đi đâu. Ở đây còn có cậu và mọi người kia mà. Tuy thế, nếu mà chọn, mình sẽ chọn Pháp. Mình thích một Paris lãng mạn. Còn cậu thì sao?


Anh chăm chăm nhìn vào trang cuối cùng mà cô viết trong cuốn sổ ấy. Rồi anh khẽ nhếch miệng lên và mỉm cười. Anh không chắc chắn nhưng anh hi vọng rằng mình đúng. Anh cầm lấy điện thoại và gọi cho thằng bạn thân nhất của mình.

- Tao thấy cô ấy rồi.

- Gì?

- Tao biết cô ấy ở đâu rồi.

- Thì sao?

- Tao sẽ đi gặp cô ấy.

- Mày hâm à?

- Không.

- Thế mắc bệnh gì mà mới 6 giờ sáng đã gọi cho tao?

- Tương tư. Tao tương tư đủ rồi. Tao sẽ gặp và giải thích hết. Thế nhá. Bye mày!



THE END
of
STILL LOVING YOU