30/8/13

[Fanfic/NonSA - Viktor Krum/Hermione Granger] Anh ấy nhìn thấy một điều mà không ai có thể thấy (hoàn thành)

Tác giả: 4everMagic

Nguồn: fanfiction.net

Tình trạng: Hoàn thành

Thể loại: Lãng mạn

Rating: K

Người dịch: Stella

Tuyên thệ: Mọi thứ về Hogwarts đều thuộc về cô Rowling đáng mến. Nội dung câu chuyện thuộc về bạn tác giả đáng yêu. Mình chẳng sở hữu cái gì hết. Nhưng nếu bạn muốn làm gì với bản dịch thì báo mình một tiếng nhé. Cảm ơn bạn nhiều ^o^

Giới thiệu: Thứ mà Victor nhìn thấy ở Hermione khi anh mời cô cùng tham dự Dạ vũ Mùa Đông...







Anh ấy nhìn thấy một điều mà không ai có thể thấy

Victor Krum mỉm cười khi nhìn Hermione bước xuống cầu thang. Cô bé thật xinh đẹp. Mái tóc dày màu nây được búi cao lên. Cô bé mặc trên người một chiếc váy màu hồng nhàn nhạt.

Khi Victor mời Hermione đến bữa tiệc cùng mình, anh đã nghĩ rằng cô sẽ đến đó cùng với ai khác. Chuyện là người đầu tiên đến mời cô bé đúng là một điều bí ẩn bởi anh đã tốn kha khá thời gian để lấy đủ dũng cảm tiến lại gần với cô.





*Flashback*

Victor chui vào trong thư viện. Cô bé ấy lại ở đó. Cô bé tóc nâu cực kì gọn gàng trong đồng phục của nhà Gryffindor, đang đọc sách ở đó. Cô bé luôn ở trong thư viện mỗi khi không ở cùng với Harry Potter và thằng nhóc tóc đỏ.

Anh cảm thấy như có hàng ngàn con sâu đang quẫy đạp trong bụng mình, khi anh nghĩ đến chuyện đến và làm gì. "Mày thật là ngốc nghếch", anh tự nói với bản thân mình, "Mày là một ngôi sao Quidditch và mày thậm chỉ không thể mời nổi một cô gái. Mày đúng là thảm hại."

Lấy hết khí lực của bản thân, Victor tiến đến bên cô bé tóc nâu.

"Um… Xin chào" Anh nói

"Xin chào" Cô bé đáp mà không nhìn lên khỏi quyển sách của mình. 

"Tôi là Victor Krum" Anh nói với cô bé.

"Em đã biết rõ điều đó" Cô bé nói với anh "Hermione Granger" Cô bé tiếp tục không rời mắt khỏi quyển sách.

"Em sẽ đến dự Dạ vũ Mùa Đông với tôi được không?" Anh hỏi

Lần này Hermione nhìn lên. Cô bé nhìn anh chằm chằm bằng đôi mắt nâu tuyệt đẹp của mình. "Tại sao lại hỏi em? Em được cho là khá xấu."

"Ai nói thế?" Anh hỏi lại.

"Nhà Slytherin" Hermione đáp.

"Ồ, vậy thì họ đã sai" Victor nói với cô bé "Em xinh đẹp theo cách hoàn toàn khác biệt. Em là cô gái xinh đẹp mà không cần trang điểm hay mặc những thứ vớ vẩn. Em không quan tâm chuyện em trông như thế nào. Không kể đến chuyện em đang đọc sách, thứ mà những cô nàng không đủ đầu óc sẽ chẳng quan tâm, họ chỉ biết đến chuyện vẻ ngoài và kiếm bạn trai."


Hermione cười. "Đúng vậy." Cô bé nói với anh.

"Và em là người duy nhất trong cả cái trường này không hề cười khúc khích mỗi khi thấy anh. Điều đó làm em thực sự khác biệt." Anh nói với cô bé

"Em đi với anh." Hermione trả lời anh "Hình như không còn ai khác sẽ mời em hết."

"Họ chỉ không biết họ đang bỏ lỡ cái gì."

"Anh thực sự nghĩ thế sao." Hermione cười và đôi mắt của cô bé cong cong.

"Tất nhiên rồi"

*End of Flashback*





Hermione bước xuống bên cạnh Victor. Cô bé vẫy tay với Potter trên đường đi xuống bên cạnh anh. "Tại sao mọi người cứ nhìn chằm chằm vào em?" Cô bé hỏi Victor.

"Bởi vì cuối cùng họ cũng thấy họ đang bỏ lỡ cái gì." Anh mỉm cười với cô.



~End~

26/8/13

[Fanfic/NonSA - GoodShip] Sự thật hay sai khiến (hoàn thành)

Tác giả: bri-themusicmasta

Nguồn: fanfiction.net

Tình trạng: Hoàn thành

Thể loại: Lãng mạn

Rating: K

Người dịch: Stella

Tuyên thệ: Mọi thứ về Hogwarts đều thuộc về cô Rowling đáng mến. Nội dung câu chuyện thuộc về bạn tác giả đáng yêu. Mình chẳng sở hữu cái gì hết. Nhưng nếu bạn muốn làm gì với bản dịch thì báo mình một tiếng nhé. Cảm ơn bạn nhiều ^o^

Giới thiệu: Harry thực sư là một người thông minh trong trò chơi Sự thật hay Sai khiến với Hermione và Ron.






"Sự thật hay Sai khiến?" Harry hỏi

"Uhh, Sai khiến, mình đoán vậy." Ron trả lời.

"Mình thách bồ... hôn Hermione." Harry nói và nhìn từ Ron sang Hermione và ngược lại.

"Ew." Ron và Hermione cùng kêu lên.

Ron tự ngẫm nghĩ, tất nhiên là mình rất muốn hôn cô ấy.

Mình tự hỏi một nụ hôn với cậu ấy sẽ như thế nào, Hermione thắc mắc.

"Đây là Sai khiến, Ron. Cậu phải làm điều này." Harry nói.

Ron giương ra một vẻ mặt ghê tởm. Rồi cậu bò tới và hôn nhẹ lên má của Hermione một cách nhanh chóng.

Oh, ước gì đó là môi cô ấy..., cậu suy nghĩ.

Tai Ron bắt đầu chuyển sang màu hồng sáng và Hermione đỏ rực vì ngượng ngùng.

"Không, Ron, trên môi. Không phải má."

"Bồ điên à? Mình sẽ không làm thế đâu." Ron nói. Nhưng mà mình muốn thế...

"Đúng, nó hơi bị thái quá rồi đấy, Harry!" Hermione kêu. Mình ước điều này có thể thực sự xảy ra...

"Mấy bồ, đây là sai khiến. Bồ phải làm điều đó." Harry nhếch miệng cười.

"Mình không thích trò chơi toàn bất ngờ này..." Ừm, mình thích, là bởi mình chuẩn bị hôn Hermione...

"Ồ, Mình không quan tâm. Làm đi." Harry nói.

"Hoặc là?" Hermione hỏi.

"Hoặc là mấy bồ sẽ không rời khỏi căn phòng này." Cậu đứng lên trước cửa và khoanh tay ở đó.

"...Rồi." Ron nói. Nhưng mình muốn nó...

"Cái gì!?" Hermione hỏi. Đến lúc rồi...

" Đừng lo lắng 'Mione, chỉ là một nụ hôn. Nó sẽ không có ý gì khác."

Cách sử dụng biệt danh của cô khiến trái tim Hermione lỗi mất một nhịp và cô chỉ gật đầu.

Họ nhắm mắt lại và tiến về phía trước. Môi họ chạm nhau và chúng cứ giữ nguyên như thế. Hai đôi môi được kết nôi nhưng chẳng hề chuyển động.

Cuối cùng, Ron đẩy ra.

Họ chỉ mới nhận ra trán mình đang chạm vào nhau. Trước khi họ biết điều đó, họ lại hôn nhau một lần nữa. 

Lần này nhiều nhiệt tình hơn. Tay Ron vòng qua hông của Hermione. Còn tay cô lại vòng qua cổ cậu, luồn vào tóc cậu. Môi họ chuyển động theo một nhịp điệu nào đó, đầu khẽ di chuyển từ trái qua phải. Họ hôn lâu tới mức không nhận ra Harry đã rời đi lúc nào. Họ chỉ tách rời để thở.

"Quá nhiều để nghĩa là không có ý gì khác." Ron nói trong sự hớn hở.

"Ừm." Hermione đáp.

"Vậy, Hermione?"

"Ừm?"

"Bồ...uh...làm bạn gái mình?" Cậu hỏi.

"Ừm."

"Thật sao?" cậu hỏi lại một cách ngạc nhiên.

"Ừm, thật sự. Giờ, chỉ cần hôn mình lần nữa thôi." Cô nói

"Không phải nói điều đó với mình hai lần." Cậu cười toe toét và lại cùng cô chia sẻ một nụ hôn say đắm khác. Thứ hai trong rất nhiều đêm đó.


~End~

14/8/13

[Fanfic/NonSA - Park Hyunsik (ZE:A) & Nam Jihyun (4Minute)] Định mệnh (hoàn thành)

Tác giả: lifeofdandelion

Tên gốc: Fate


Người dịch: Stella

Rating: K+

Tình trạng: Hoàn thành

Nhân vật: Hyungsik x Jihyun (The Romantic and Idol – Season 1 / tvN)

Tuyên thệ: Nhân vật được nhắc tới trong fic này thuộc về chính họ. Nội dung của câu chuyện thuộc về tác giả, còn bản dịch này là tâm huyết của Stella. Vì thế, nếu bạn có ý định sử dụng bản dịch này ở đâu, làm ơn báo cho Stella một câu. Mình xin chân thành cảm ơn ^o^

Mở đầu: Hyungsik từng nói rằng “Tôi nghĩ chính chúng ta tạo ra định mệnh cho bản thân mình”. Nhưng sau những gì đã xảy ra với cậu ấy và Jihyun trong chương trình thực tế, liệu anh ấy sẽ còn tin như thế không?



Tôi muốn đập vỡ mọi chiếc đồng hồ 


Những cánh tay thời gian sẽ không bao giờ chuyển động 

Và chúng ta có thể giữ mãi khoảnh khắc này 




Cậu ôm lấy cô thật chặt, cứ như thể cô sẽ chạy đi bất cứ lúc nào, trong khi cô chắc chắn rằng cô sẽ chỉ chạy đến bên cậu, nơi duy nhất cô muốn đến. Mặt trời dần lặn, gió vẫn thôi, và ở vị trí tuyệt đẹp này, chỉ có hai trái tim đang hòa chung nhịp điệu, ôm lấy nhay và mong ước rằng ngày mai sẽ chẳng bao giờ đến. 


“Noona, em phải làm gì bây giờ? Em có nên đập hết mọi chiếc đồng hồ? Em có thể dừng thời gian lại không?” 


Cậu thì thầm. 


“Tại sao?” 


Cô hỏi lại. 


“Vì thế… em có thể ở bên chị, noona. Em có thể biến ước mơ của mình thành sự thật, phải không?” 




Cô hát, cô nhảy, cô ăn uống, cô ngủ, và làm mọi thứ như bình thường. Hoặc là cô đã cô làm mọi việc như bình thường mà cô vẫn làm. Nhưng mọi thứ không giống như với trước khi cô gặp được định mệnh của mình. Chỉ có một người và một khoảnh khắc, sau khi cô thức dậy vào buổi sáng, và trước khi cô ngủ mỗi đêm. Cô nhớ lại khoảnh khắc mà cậu ôm lấy cô thật chặt, và cô có thể cảm thấy trái tim họ đập chung một nhịp. 


“Noona, em có thể dừng thời gian lại không?” 


Cô nhớ đến giọng nói của cậu – lại một lần nữa. Và cô không thể chịu được, cô đánh vào đầu mình và đi làm những việc khác, và cậu sẽ đi ra khỏi tâm trí của cô một lát, sau đó sẽ trở lại vào mỗi đêm. 



Cậu nhảy, cậu hát, cậu ăn uống, và cậu chơi điện tử, giống như cậu từng làm trước đây. Nhưng cảm giác của cậu bây giờ rất khác. Nó giống như kiểu mất đi một người quan trọng, và không biết phải làm cái gì nữa. Cậu biết chính xác là mình đang nhớ ai – rất nhiều. Nhưng cậu không thể ấn vào nút “Gửi đi” mỗi lần cậu soạn một tin nhắn ngắn ngủi với dòng chữ “Xin chào”. Chỉ có một người, một khoảnh khắc, và cậu nghĩ về định mệnh – định mệnh của họ. 


“Cậu không tin chị khi chị chọn cậu? Tin vào noona…” 


Cậu không thể chịu được mỗi lần cậu nhớ về giọng nói ấy. Cậu tự đấm vào đầu mình, và chơi điện tử. Chỉ như thế mới có thể khiến cô biến mất khỏi tâm trí cậu một chốc, và sau đó sẽ trở lại vào buổi đêm. 



Cô đi bộ dọc theo con đường mà cậu đã chạy đến bên cô vào ngày hôm đó, cô nhớ cảm giác bồn chồn của mình, nhịp tim loạn xạ, và những cảm xúc đích thực cô dành cho người con trai đã chạy theo định mệnh của mình. Cô chỉ có thể nói rằng cô không thể có lại cảm giác ấy sau này. Cô nhẹ mỉm cười và bước đi trong vô thức. Mặt trời cũng đang dần lặn, giống như lúc ấy. 

“Em sẽ hơi bất lịch sự một chút, noona.” 

Cô nhận ra ai đó đang nắm lấy tay mình, cùng một thứ cảm xúc, và những từ giống hệt với lần đầu tiên mà cô gặp mặt… Hyungsik! 

Cô nhìn sang bên cạnh và đó chính là cậu, mỉm cười, vẫn cầm lấy tay cô và đi tiếp con đường này với cô, nhưng không nói gì hết. Những gì có thể nghe thấy chỉ là nhịp đập của trái tim họ, tiếng bước chân, và cơn gió mang thổi đi những lời mà họ dành cho nhau. 

“Làm sau mà cậu lại ở đây?” 

Cô hỏi trước. 

“Bởi định mệnh.” 

Cô vô nhẹ lên vai cậu còn cậu thì bật cười. 

“Em không biết nữa… Em chỉ muốn đi ra ngoài ngắm cảnh. Không biết là chị cũng ở đây.” 

“Không thể nào” 

Cùng một phản ứng với lần trước, khi mà định mệnh kéo họ lại với nhau, một lần, lại một lần, và hôm nay cũng vậy – thêm một lần nữa. 

“Noona… Em nghĩ em không cần dừng thời gian lại nữa.” 

Cậu nói và đứng trước mặt cô” 

“Bởi vì định mệnh luôn kéo chúng ta lại với nhau. Thời gian và đinh mệnh là bạn bè và chúng luôn gắn kết với nhau mà. Chúng để chúng ta tách ra, rồi sau đó lại kéo chúng ta lại bên nhau. Chị thấy đúng không?” 

Cậu cười. Cô cũng mỉm cười. Hạnh phúc. 

“Nam Jihyun noona, Park Hyungsik này đã yêu chị mất rồi, em – một kẻ không tin vào thứ gọi là định mệnh, giờ lại tin vào thứ này bởi vì người con gái đang đứng trước mặt em đây, em nên làm gi bây giờ?” 

“Chúng ta nên làm gì? Chị cũng không biết nữa. Nam Jihyun này chẳng bao giờ hẹn hò với một anh chàng trẻ hơn cuối cùng lại yêu một người trẻ hơn tới hai tuổi tên là Park Hyungsik rồi.” 

Cô nói ra cảm xúc của mình. Và cả hai cùng mỉm cười cho đến khi cậu hôn cô, ngay trên môi, nhanh và bất ngờ tới mức cô chẳng thể phản ứng. Cô giống như bị cái gì đánh trúng óc, đứng yên cho đến khi cậu chạy ra xa và cười phá lên. 

“Noona! Đó là lần đầu tiên của em, chị vui chứ?” 


Cậu hét lên và cô chạy về phía cậu, giống như cái cách mà cậu đã làm.

10/8/13

[Fanfic/NonSA - Park Hyungsik] Chản nản trong đợi chờ (hoàn thành)

Tác giả: ranasungmin

Tên gốc: Tired of waiting

Nguồn: www.asianfanfics.com

Người dịch: Stella

Tình trạng: Hoàn thành

Nhân vật: Suzy Lee (fictional) và Park Hyungsik (ZE:A)

Mở đầu:


“Em đã đợi anh một năm…

Em biết anh vẫn yêu em…

Em biết anh sẽ trở lại vì em…

Em vẫn và sẽ luôn yêu anh nhưng anh…” 

“Anh à, em chán vì chờ đợi nhưng em vẫn yêu anh…

Kể cả khi em chết…" 

-Suzy Lee-


Lời tác giả:

“Xin chào, tôi đã trở lại và cập nhật câu chuyện~~ Tôi muốn viết một cái one-shot… Tôi chỉ đang hơi buồn tẻ và thực sự không biết tại sao mình lại viết ra câu chuyện này. Thêm nữa, tôi thấy thật kì cục khi nhân vật chính mà tôi viết… lại là Hyungsik oppa… (Anh ấy không phải tình yêu số 1 hay số 2 của tôi trong ZE:A…) Nhưng tôi hi vọng bạn sẽ thưởng thức câu chuyện này. Làm ơn nhận xét cho tôi nữa nhé!


P.S: Có thể là tôi bị thu hút bởi sức quyến rũ của anh ấy chăng… fuffuufufu… bạn đã xem MV Beautiful Lady của ZE:A hay chương trình Romatic and Idol chưa? Tôi thực sự thích Hyungsik-Jihyun… LOL~

(In nghiêng là phần flashback nhé)”

Tuyên thệ: "Nhân vật trong câu chuyện này thuộc về chính họ, nhân vật Suzy Lee là của bạn tác giả đáng yêu. Stella chỉ dịch nó vì sở thích mà thôi. Nếu bạn muốn mang bản dịch này của mình đi đâu, làm ơn báo với mình một câu nhé, cảm ơn!”




Em đi bộ dọc theo con đường. Cái lạnh có thể làm em rung mình nhưng thực ra cũng chẳng khiến em thấy phiền.

Tâm trí em vẫn hướng về anh ấy. Trái tim của em vẫn nhớ anh.

Vài bông tuyết rơi xuống vai em. Em dừng lại và ngước mắt lên nhìn bầu trời đêm tăm tối.

“Tuyết đang rơi. Một mùa đông nữa lại tới…” Em mỉm cười. Đã một năm kể từ ngày anh rời xa. Nhưng em vẫn chưa bao giờ quên anh và vẫn đợi anh ấy.

“Oppa…” Kí ức ám ảnh tâm trí em…



“Oppa!” Em vẫy tay. Anh đến bên em.

“Suzy, xin lỗi. Anh có việc vừa phải làm…” Em bĩu môi hờn dỗi.

“Oppa luôn đến muộn.” Anh mỉm cười và cầm lấy tay em.

“Anh xin lỗi mà? Tha thứ cho anh đi.” Anh tỏ ra dễ thương. Mà điều này thì lại khiến em không thể kìm chế mà bật cười.

Anh chàng “hoàng tử” này luôn ghét tỏ ra dễ thương, nhưng vì em, anh ấy có thể làm thế để xin một chút tha thứ.

Mà theo một cách nào đó, những hành động này của anh lại thật đáng yêu!

“Thôi mà, không còn lần sau như thế này nữa.” Anh ấy hôn lên má em. Nó khiến em đỏ mặt.

“Oppa!” Anh cười khúc khích.



“Cẩn thận!” Em giật mình và nghe thấy một giọng nói của ai đó.

Một người con trai đẩy em về phía bên đường. Tiếng xe phanh khẩn cấp.

“Cô đang muốn tự tử hả?!” Người lái xe hét lên. Em ngạc nhiên trong khi người con trai lạ đang xin lỗi thay em. Người kia khụt khịt mũi rồi lái xe đi trong giận dữ.

“Có sao không?” Em nhìn người lạ ấy.

“Không sao ạ. Cảm ơn anh”

“Sao cô lại đứng ở đấy? Nguy hiểm lắm.”

“Tôi phải đi rồi. Cảm ơn anh.” Em quay người đi, còn người con trai kia vẫn đứng đó.

“Cô gái kì cục. Nhưng cô ấy thật xinh đẹp…”

Em tiếp tục bước đi cho đến khi tới một công viên. Những giọt nước mắt lăn dài trên má. Những kí ức đau buồn hiện lên trong tâm trí em.



“Oppa, tại sao vậy?” Em kéo tay anh. Nhưng anh ấy vẫn im lặng.

Em đang khóc. Còn anh lại gỡ tay em ra.

“Không có lí do gì hết.” Anh bước đi.

“Oppa, anh chỉ đang đùa thôi, đúng không? Hyungsik oppa!” Em khóc và gọi tên anh. Anh vẫn bước tiếp. Em cố đuổi theo anh ấy.

“Hyungsik oppa.” Em nắm lấy cánh tay anh. Và anh ấy dừng lại.

“Thôi đi, Lee Sooji.” Em lặng người. Anh chưa bao giờ gọi tên thật của em trước đây.

“Oppa…” Anh rút tay mình ra và quay người bỏ đi.

“Hyungsik oppa, em biết anh chỉ giả vờ. Em biết anh vẫn yêu em. Em sẽ đợi an. Em biết anh sẽ trở lại bên em. Thật đó, oppa!”

Nhưng anh chỉ bước tiếp.



“Oppa~~” Em quay người lại và đứng hình.

Một đôi trai gái đang đứng cách em không xa. Em nhìn họ mà không tin vào mắt mình.

“Anh lại muộn nữa rồi.”

“Xin lỗi mà, các thành viên cứ bắt anh dọn kí túc xá. Anh xin lỗi, Jihyun~.”

Cô gái bĩu môi hờn dỗi. “Họ luôn như thế à?”

“Thi thoảng.” Cô gái cười và xoa xoa mà chàng trai.

“Tôi nghiệp Hyungsik đáng yêu của tôi…” Chàng trai mỉm cười.

“Thưởng cho sự chăm chỉ của anh đi…”

“Gì?”

Khuôn mặt chàng trai tiến sát về phía cô gái. Môi họ gặp nhau.

Cô gái mỉm cười và hôn lại chàng trai một cách nhiệt tình.

Trái tim em như vỡ ra từng mảnh. Em quay người và bước đi một cách nhanh chóng.

Em về nhà.



Ở nhà

Em tự ôm lấy đầu gối của mình và lại khóc.

Cái cảnh “lãng mạn” kia cứ lặp lại trong đầu em. Trái tim em đau đớn. Vết thương quá sức chịu đựng.

“Oppa… tại sao anh lại làm thế với em? Em rất yêu an mà, em đã nói em sẽ đợi anh. Em biết anh vẫn yêu em…”

Em cầm lấy chai rượu và uống một ngụm lớn.

“Em đợi anh một năm. Em … biết anh sẽ trở lại... hức!”

Em say. Tửu lượng của em luôn rất thấp.

Nhưng không hiểu sao, hôm nay em đã uống hết một chai và giờ là chai thứ hai.

“Em vẫn… yêu anh… oppa…” Em đứng lên và đi về phía cửa.

Em mở cửa và cái lạnh của mùa đông tràn vào.

Em rung mình, nhưng em vẫn bước ra ban công.

“Oppa…” Em nhìn xuống.

“Oppa, em mệt mỏi… vì chờ đợi… hức! Nhưng em vẫn yêu… anh… Hyungsik oppa…”

Chậm rãi, em thả người xuống một cách nhẹ nhàng và em rơi xuống từ tầng thứ 21…