Tác giả: SakuraLinus
Nguồn: Asianfanfíc.com
Người dịch: Stella
Thể loại: Lãng mạn (Romance)
Tình trạng bản gốc: Hoàn thành
Tình trạng bản dịch: Hoàn thành
Nhân vật: Hyejeong (AOA), Jun.K (2PM), JB (GOT7) và Jei (Fiesta)
Tuyên thệ: Nhân vật thuộc về chính họ. Bản gốc thuộc về tác giả và bản dịch thuộc về người dịch (đã có sự cho phép của tác giả). Xin chân trọng cảm ơn!
Giới thiệu
"Tình yêu là mù quáng? Thôi nào, nếu tình yêu là mù quáng thì làm sao mà chúng ta lại yêu cơ chứ?" - Hyejeong
"Tôi không hề nhận ra em chính là điều duy nhất mà tôi muốn có trong cuộc đời này." - Jun.K
------------------
"Ôi trời ơi! Mình muộn mất!!!" Tôi hét lên khi choàng tỉnh giấc. Tôi sẽ muộn học mất thôi. Vội vã chạy vào phòng tắm và chuẩn bị cho mình nhanh nhất có thể. Tôi nhìn vào chính mình trong gương. Trời ạ! Mắt tôi thâm quầng hết cả rồi. Tôi cần phải phủ chút phần lên mới được. Và trong lúc trang điểm, tôi nhớ lại cuộc trò chuyện đêm qua với Jaebum.
"Hyejeong à, anh nghĩ chúng ta nên tách ra một khoảng thời gian." Jeabum nói với tôi.
"Tách ra? Nhưng tại sao cơ chứ? Bummie à, chúng ta vẫn ổn mà đúng không?" Tôi cố gắng kìm lại nước mắt của mình.
"Ừm, chúng ta ổn, nhưng anh cần chút thời gian cho bản thân. Anh cần phải làm nhiều thứ bây giờ, những việc của trường đại học ấy. Anh chỉ cần chút thời gian thôi. Em không cần phải lo lắng đâu, anh vẫn yêu em mà." Anh ấy nói với tôi như thế.
"Được thôi, sao cũng được. Em cũng yêu anh." Tôi nói và kết thúc cuộc nói chuyện của chúng tôi như thế.
Trái tim tôi đột nhiên đập nhanh hơn thường lệ. Tôi không thể thở được. Tôi biết anh nói rằng chúng tôi vẫn ổn thôi, nhưng tôi lại không có cảm giác như thế. Gần đây, anh cư xử thật kì lạ. Anh chưa bao giờ cư xử như thế, tôi biết rõ điều đó bởi chúng tôi đã hẹn hò tới ba năm rồi. Nghĩ về những thứ mà chúng tôi cùng trải qua suốt ba năm qua khiến nước mắt tôi lại tuôn rơi.
Tiếng chuông điện thoại mang tôi hoàn hồn. Tôi nhìn vào màn hình người gọi đến, Minjun. Anh Minjun là bạn thân nhất của tôi. Anh ấy luôn quan tâm và chăm sóc tôi, như thể tôi là cô em gái bé nhỏ của anh ấy vậy. Chúng tôi chia sẻ với nhau về mọi thứ, chẳng có bí mật nào giữa chúng tôi cả. Tối qua, sau khi nói chuyện với Jaebum, tôi đã nhắn tin cho anh Minjun và nói về chuyện đã xảy ra. Và tôi biết mình sẽ nhận được câu hỏi gì khi nhận điện thoại.
"Xin chào"
"Hyejeong à, em ổn chứ?" Anh ấy hỏi tôi. Tôi mỉm cười, đúng như dự đoán.
"Không hẳn, nhưng em sẽ ổn thôi. Anh đang ở đâu vậy?"
"Nhìn ra ngoài cửa sổ đi." Anh nói với tôi.
Tôi làm như anh nói và nhìn thấy anh đang đợi tôi trong xe, vẫy tay ra hiệu cho tôi. Cầm lấy vài thứ, tôi bước ra ngoài cùng với anh.
"Anh không cần phải làm thế này đâu. Em có thể bắt xe buýt mà."
"Sao anh có thể để em bắt xe buýt khi mà anh có thể chở em. Thêm nữa, chúng ta học cùng trường, vậy thì tại sao lại không?" Anh nói và cười với tôi.
"Chỉ là em không muốn chị Jei hiểu lầm thôi. Anh biết chị ấy bị ám ảnh về bạn trai của mình như thế nào mà?" Tôi đùa giỡn.
Anh Minjun và chị Jei hẹn hò khoảng hai năm rồi. Và cả trường biết chuyện chị Jei có thể ghen lên như thế nào khi có chuyện liên quan đến tôi và anh Minjun. Chị ấy chấp nhận chuyện anh Minjun đối xử với tôi như với một cô em gái nhỏ. Nhưng chị ấy cũng luôn nói rằng anh Minjun sẽ về phía tôi, dù chuyện gì xảy ra. Điều đó khiến thi thoảng, chị ấy cảm thấy mình như bị thừa ra vậy.
"Ý em là bạn trai cũ của cô ấy?" Anh hỏi tôi.
Tôi dừng cười và ngạc nhiên. Tôi nghe sai phải không nhỉ? Anh Minjun nói là bạn trai cũ? Hay là cái gì đó giống như BẠN TRAI CŨ?
"Anh, anh đang đùa em đấy à?" Tôi hỏi lại anh.
Anh cười cười với tôi và tiếp tục tập trung vào con đường trước mặt. Tôi thì đang cố gắng hiểu chuyện gì đã xảy ra giữa anh với chị Jei. Chúng tôi tiếp tục im lặng như thế cho đến khi đến trường.
"Hyejeong à, đợi anh sau khi em hết tiết nhé. Anh có chuyện muốn nói với em." Anh nói và bước đi.
Vào giờ nghỉ trưa, tôi chẳng có chút khẩu vị nào nên quyết định đi dạo trong khu vườn của trường đại học. Tôi nhìn thấy vài ba cặp đôi đang cùng ăn trưa ở đây. Tôi ghen tị với họ và nghĩ về Jaebum. Chúng tôi cũng từng như những đôi này, ăn trưa với nhau ở đây. Jeabum à, anh đang ở đâu vậy? Em nhớ anh.
Tôi nhìn thấy một băng ghế trống cạnh cây sồi, và quyết đinh ngồi đó một chút, nhưng bước chân của tôi đột nhiên dừng lại khi tôi nhìn thấy Jaebum đang bước về phía mình. Làm thế nào đây? Làm sao bây giờ? Tôi nên làm gì nhỉ? Sự lo lắng đột ngột chạy đến với tôi.
"Anh có thể nói vài lời với em không?" Anh hỏi tôi.
"Sao?"
"Anh không biết mình phải bắt đầu như thế nào." Anh đột nhiên ngập ngừng.
Tôi chỉ có thể thấy có chuyện gì không đúng lắm đang xảy ra ở đây. Và tôi biết là nước mắt tôi sắp rơi mất rồi.
"Chuyện gì vậy Bummie? Cứ nói đi anh."
"Anh rất hạnh phúc khi chúng ta ở bên nhau. Em rất tốt nhưng..."
"Nhưng sao?" Tôi cố giữ chặt nước mắt của mình.
"Xin lỗi em, anh không thể tiếp tục nữa. Chúng ta chia tay đi."
Tôi cố mà không khóc trước mặt anh ấy. Tôi không muốn anh nhìn thấy sự yếu đuối của mình. Tôi biết có chuyện gì đó không đúng khi anh nói những lời như thế với tôi tối qua, và tôi phải mạnh mẽ. Tôi không biết mình nên phản ứng lại như thế nào và cách tốt nhất mà tôi có thể làm lúc đó là xoay người và bước đi khỏi chỗ đó.
Tôi bước đi một cách vội vã và thứ duy nhất mà tôi có trong đầu lúc này chỉ là nhà vệ sinh. Tôi cần đến đó. Nước mắt tôi bắt đầu tuôn rơi. Khi tôi bước vào trong nhà vệ sinh, tôi đâm phải chị Jei. Tôi hơi cúi đầu và nói, "Em xin lỗi."
"Đúng, đúng rồi! Cô nên xin lỗi." Chị ấy đáp lời tôi một cách khó chịu.
Vì Chúa, chuyện gì với người con gái này vậy? Tôi đâu có đâm phải xe chị ấy hay cái gì tương tự như thế? Chẳng cần phải nổi cáu như vậy mới phải.
"Xin lỗi, chị đang nói về cái gì vậy?" Tôi cố gắng cư xử một cách tử tế bởi tôi tôn trọng chị ấy nhuhw là một tiền bối của mình.
"Này, đừng cư xử như thiên thần nữa! Tôi biết cô đang vui vẻ khi anh Minjun chia tay với tôi phải không?" Chị ấy bắt đầu khóc.
Chị ấy đang nói chuyện quái gì vậy. Tôi chẳng hiểu cái gì đang diễn ra nữa.
"Cô chính là lí do khiến anh ấy muốn chia tay với tôi! Từ lần đầu tiên chúng tôi hẹn hò, anh ấy cũng chỉ quan tâm tới cô. Mọi thứ anh ấy làm đều nghĩ cho cô! Anh ấy chẳng bao giờ quan tâm đến tôi. Anh ấy thật ngu ngốc để nhận ra rằng anh ấy yêu cô." Chị Jei hét lên đầy giận dữ.
Tôi ngạc nhiên với những gì chị Jei nói với mình. Có quá nhiều chuyện. Đầu tiên là Jaebum muốn chia tay với tôi, và giờ thì chị Jei nói với tôi rằng anh Minjun yêu tôi ư? WOW! Tôi cần phải ra khỏi chỗ này ngay lập tức.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Một tuần trôi qua kể từ hôm tôi gặp chị Jei. Sau cuộc nói chuyện ấy, tôi rời trường. Tôi tránh gặp tất cả mọi người, kể cả anh Minjun. Anh ấy gọi điện cho tôi, nhưng tôi không nhấc máy. cũng chẳng trả lời tin nhắn. Khi anh ấy đến nhà tôi, tôi bảo bố mẹ nói với anh ấy rằng tôi không ở nhà. Tôi cần yên tĩnh, vì thế tôi quyết định đến đảo Jeju.
Khi tôi đi bộ dọc theo bờ biển, tôi vẫn nghĩ về những chuyện chị Jei nói với tôi. Chẳng lẽ anh Minjun yêu tôi thật ư? Không thể nào. Anh ấy chỉ coi tôi là cô em gái nhỏ mà thôi. Đúng không? Tôi tiếp tục suy nghĩ. Chuyện duy nhất tôi biết giờ là tôi đã chính thức chia tay với Jaebum mà thôi. Và tôi chẳng biến mình phải chạy trốn khỏi anh Minjun như thế nào nữa.
"Đồ ngốc! Đừng nghĩ nữa. Về thôi!" Tôi tự nói với bản thân và quay về nhà nghỉ.
Khi tôi về tới nhà nghỉ, tôi nhìn thấy một chiếc xe xa lạ đang đỗ trước ngôi nhà. Nó làm tôi thắc mắc về chủ nhân chiếc xe. Tôi nhìn trong sân, chẳng có ai cả. Tôi bước vào bếp để kiếm chút nước. Nhưng khi tôi vừa mở tủ lạnh ra thì có ai đó đột ngột ôm lấy tôi từ phía sau. Tôi hoảng hồn. Làm sao giờ? Tôi bị bắt cóc ư?!! Tôi đinh hét lên thì...
"Hyejeong à, anh nhớ em" Một giọng nói quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn vang lên bên tai tôi.
Tim tôi lại đập nhanh một cách điên cuồng. Tôi biết là mặt mình cũng đang đỏ rực lên rồi. Tôi có thể nghe thấy tiếng thở, tôi có thể cảm nhận được cái ôm ấm áp này. Tôi quay người lại và nhận ra đó là anh Minjun. Mặt chúng tôi chỉ cách nhau có vài phân, và anh cười dịu dàng với tôi. Tôi quay đầu lai.
"Anh, bỏ em ra."
"Không thích! Anh nhớ em nhiều lắm. Và nếu anh thả em ra, em sẽ lại chạy khỏi anh lần nữa." Anh nói và ôm tôi còn chặt hơn.
Tôi không thể nào mà không mỉm cười khi nghe thấy những lời ấy.
"Hyejeong à, anh xin lỗi. Anh biết Jei đã làm gì với em."
"Sao anh không nói với em sớm hơn?" Tôi hỏi.
"Có nhớ là anh bảo em gặp anh sau giờ học không? Anh đã muốn nói với em vào lúc đó nhưng Jei còn nhanh hơn anh. Và anh rất tiếc về chuyện của em và Jaebum."
"Anh biết về chuyện của Jaebum?"
"À, anh gặp cậu ta khi đi tìm em. Cậu ta nói với anh mọi chuyện. Thật là một gã tồi." Anh nói và tựa đầu vào vai tôi.
"Anh, còn chuyện của chị Jei. Chị ấy nói đúng sự thật ư?"
"Về chuyện gì?"
"Anh biết chuyện..." Tôi không thể kết thúc nổi một câu của mình.
"Đừng quay lại" Anh thả tôi ra.
"Anh gặp em ở bờ biển nhé." Anh nói và nhét tai nghe vào tai tôi.
Tôi ngạc nhiên. Anh cầm lấy tay tôi và trao cho tôi một cái ipod. Nó đang chạy một bài duy nhất.
Tôi cảm thấy thật hạnh phúc khi nghe bài hát ấy. Anh đang nói với tôi những cảm xúc của mình ư? Khi bài hát kết thúc, tôi đi về phía bờ biển tìm anh Minjun. Tôi thấy anh đang ngồi trên một băng ghê ở đó. Tôi ngồi xuống bên cạnh. Chúng tôi im lặng một lát rồi tôi phá đi cái sự yên tĩnh ấy.
"Vậy, anh à, bài hát..."
"Là mọi cảm xúc của anh về em, Hyejeong à." Anh nói và cầm lấy tay tôi.
Tôi ngượng ngùng và không biết phải nói gì. Vậy đây là cảm xúc của anh về tôi sao.
"Này, đừng im lặn như thế chứ. Nói gì đi em. Em đang giết anh đó." Anh đùa.
"Anh à, em không biết nữa. Nhưng, anh thích em từ lúc nào vậy?"
"Anh thích em lúc em tỉnh dậy mỗi sáng. Anh thích em khi em buồn. Anh thích em lúc em vui vẻ. Anh thích em khi em giận dữ. Anh thích em lúc em đang khóc. Anh thích em từ lâu lắm rồi!"
Tôi biết một phần nào đó sâu thẳm trong tim mình đang trỗi dậy. Và tôi nhớ những lúc mình cố gắng phủ nhận rằng anh chỉ coi tôi như một cô em gái nhỏ.
"Vậy em thấy sao?" Anh hỏi tôi.
"Emm." Tôi trả lời và gật đầu.
"Tốt, vậy là giờ anh có thể gọi em là của anh." Anh nói và ôm lấy tôi.
~End~