My 1st HP fan-fiction for the hero of Quiddich
He isn’t the most favorite character I like in HP. But I love his appearance ^.^
I hope you like this ^.^/~
Author: Stella
Character: Victor Krum
Pairing: GoodShip 4ever =))
Thể loại: Fan-fiction, một chút lãng mạn ngớ ngẩn + OOC (mình là mình giỏi cái cuối nhất nè =.=”)
Tình trạng: Hoàn thành (trên máy tính =)) Còn bao giờ post thì tùy xem mình có nhớ tới nó hay không :D)
Summary: Câu chuyện của chàng trai người Bungary, từ khi anh gặp người ấy, cho đến ngày anh biết người ấy chẳng bao giờ thuộc về mình ~.~
Rating: ??? (Chính mình cũng không biết fic này rate như nào nữa T.T)
Warning: Há há, chắc hổng có đâu. Cơ mà bài hát được nhắc đến trên tiêu đề chính là cảm hứng của câu chuyện này. Còn thực tế thì cái tên và nội dung chắc chẳng liên quan gì đến nhau á ><
Tuyên thệ: “Mọi nhân vật của fic này đều thuộc sở hữu của cô Rowling đáng mến. Stella chỉ muốn ham hố chút mà thôi”
Enjoy!
~~~~~~~~~~~
Part 2
Nói cho cùng thì đây chỉ là tâm sự thầm kín của một chàng trai…
Có lẽ chỉ có trong tiểu thuyết và trong tưởng tượng của những cô gái mơ mộng mới tồn tại một chàng trai như thế này…
Nhưng… ắt hắn bạn hay tôi đều thích một chàng trai như thế mà, phải không?
~~~~~~~~~~~
Ngày cuối cùng tôi nhìn thấy em…
Tôi biết “Hẹn gặp lại” là một thứ không thể xác định…
Tôi chuẩn bị trở lại Bungary của tôi. Tôi chỉ đến Anh một năm thôi, chỉ một năm. Ấy vậy mà tại sao tôi lại muốn gắn bó với nơi này như thế. Tôi không yêu nơi tôi được sinh ra ư? Hình như không phải…
Em mỉm cười nhìn tôi. Tôi muốn cất lời nói mà chẳng nổi nữa. Em vẫn dịu dàng với tôi như thế. Nhưng tôi ước sự dịu dàng của em chỉ dành cho mình tôi mà thôi. Em đề nghị tôi giữ liên lạc và đưa cho tôi một mảnh giấy da nho nhỏ ghi địa chỉ của em. Thật tuyệt mà, phải không? Nhưng sao tôi thấy trong mắt em nỗi buồn mà tôi không thể lí giải. Là vì cái chết của quán quân còn lại của Hogwarts ư? Có lẽ không. Vì những lời thầy hiệu trưởng của em đã nói ư? Tôi không chắc nữa…
~~~~~~~~~~~~
Ngày tôi nhận được bức thư cuối cùng của em….
Tôi hiểu khi em nói “không muốn” nhưng tôi thực sự rất buồn…
Đã hai năm rồi tôi và em không gặp nhau. Tôi biết nước Anh đang gặp nguy khốn. Tôi thấy những người họ hàng xa của gia đinh mình đến lánh nạn ở Bungary của tôi. Thực lòng tôi muốn đề nghị em cũng đến đây lánh nạn như họ. Bởi tôi biết em xuất thân từ một gia đình “không pháp thuật”. Nhưng tôi biết dù tôi có nói thế, em cũng sẽ ở lại bên những người bạn của mình. Chắc chắn em sẽ không trốn tránh…
Tôi nhấc bút lên, muốn viết cho em vài dòng như mọi khi rồi lại nhận ra hình như em nói em muốn là người gửi lá thư “cuối cùng”…
~~~~~~~~~~~~~
Ngày cuối cùng chiến tranh của những phù thủy cũng kết thúc…
Tôi thực sự, thực sự muốn đến Anh…
Một năm thật sự rất khốc liệt. Dù đất nước và ngôi trường của tôi ở rất xa Anh, chúng tôi vẫn có những thiệt hại nhất định. Điều này khiến một bộ phận nho nhỏ phù thủy ở Bungary, như mẹ tôi chẳng hạn, trở nên khó chịu mỗi khi nhắc đến người Anh, hoặc nước Anh. Mỗi lần tôi chuẩn bị mở đầu một câu chuyện vê chủ đề đó là một lần mẹ tôi phản đối. Tôi biết mẹ lo ngại người Anh. Cũng phải thôi. Như Gregorovitch - nhà chế tạo đũa phép nổi tiếng của chúng tôi chẳng hạn. Ông hoàn toàn thuẩn chủng. Ấy vậy mà một ngày nọ, bất thình lình người ta phát hiện ra ông đã chết. Có Thánh mới biết rốt cục thì tại sao ông ấy bị “mấy kẻ hắc ám của nước Anh” giết…
~~~~~~~~~~~~~
Ngày cuối cùng tôi là một cầu thủ Quiddich…
Bay lượn là đam mê lớn nhất của tôi, nhưng…
Tôi đang nằm đây, trong bệnh viện, vì ngã từ trên chổi của mình xuống. Thật nực cười. Mẹ cứ làm quá lên về mọi thứ. Mấy cái tai nạn “vớ vẩn” này thì có gì nghiêm trọng cơ chứ. Tôi rất muốn kể cho mẹ về câu chuyện của “phù thủy nổi tiếng nước Anh”, về cái cách mà cậu ta – lúc mới mười hai tuổi – mọc lại xương tay sau một đêm bời tai nạn trong một trận đấu Quiddich. Cơ mà với tình trạng “phản đối người Anh” của mẹ thì…
Tôi KHÔNG THỂ TIN là huấn luyện viên của tụi tôi lại làm thế. Đáng lẽ tôi không nên kể cho ông ta về “bạn tâm thư” của tôi. Và bây giờ thì ông ấy lại nhờ EM khuyên tôi giải nghệ. Tôi là ai? Tôi là cầu thủ Quiddich trẻ tuổi nhất ở tuyển quốc gia trong lịch sử Bungary. Tôi là tài năng mà mọi Câu lạc bộ Quiddich đều mong muốn. Thế mà chỉ vì mấy cái “tai nạn vớ vẩn như cơm bữa” mà tôi phải bỏ môn thể thao tôi yêu thích ư?
~~~~~~~~~~~~~~
Ngày cuối cùng tôi còn là một chàng trai độc thân…
Em đến thăm tôi, cùng với bạn trai của em, và vợ chồng cậu bạn thân nhất của em…
Tôi thực không hiểu tại sao em lại yêu cậu ta nữa. Có lẽ nào vì bên nhau quá lâu mà em yêu cậu ta không nhỉ? Nhưng tôi thực lòng mừng cho em. Cái cách mà cậu ta nhìn tôi mỗi khi tôi nhìn em là đủ hiểu. Cậu ta thật là. Hình như mỗi khi như thế cậu ta đã QUÊN rằng tôi là người sẽ KẾT HÔN vào sáng mai…
Bữa tiệc độc thân, đột nhiên bạn trai em hỏi tôi về em. Tôi chỉ cảm thấy kì quái. Lẽ nào cậu ta không tin tưởng tình yêu giữa em và cậu ta?
- Anh Viktor Krum này! – Cậu ta lên tiếng. Mãi đến sau này tôi mới biết một chuyện, hóa ra khi gặp những vấn đề khó nói, tai của chàng chàng trai tóc đỏ này sẽ chuyển màu dữ dội. Còn bây giờ tôi chỉ thấy nó đang đỏ lên một cách bất thường – hoàn toàn không phải do rượu của bữa tiệc độc thân này.
- Cậu cứ gọi tôi là anh Viktor như Hermione cũng được – Tôi cười. Và tôi đã không nhận ra rằng mình hoàn toàn thoải mái khi nói chuyện với cậu ta.
- Được. Anh Viktor này, đối với anh, Hermione là gì? – Cậu ta nhìn tôi và nói. Câu nói của cậu ta vừa kết thúc thì người đang ghé tai nghe cuộc trò chuyện của chúng tôi – bạn thân nhất của em, Harry Potter, phun thẳng ngụm rượu vừa mới uống vào trước đó mấy giây. Rồi cậu ta đập cho bạn trai của em một cái đau điếng.
- Bồ bị gì vậy? Mai ảnh lấy vợ rồi. Tối nay bồ hỏi chuyện vớ vẩn này làm gì? – Harry Potter trừng mắt nhìn cậu ta, hệt như cái cách cậu ta nhìn tôi hồi ấy, khi tôi hỏi cậu ta có đang cặp kè với em hay không.
- Không sao. – Tôi cười. Mà thực ra là tôi cũng muốn nói ra nhưng tâm tư này từ lâu lắm rồi. Vì thế tôi bắt đầu. – Hermione là mối tình đầu của anh.
- … - Bạn trai của em thể hiện một hành động đầy kịch tính khi thả cái li đang cầm trong tay rớt thẳng xuống sàn nhà. Còn bạn thân em thì há hốc miệng, cứng đờ, cứ như thể tôi vừa đánh cho cậu ta một Bùa Đông cứng vậy.
- Nhưng tôi yêu vợ chưa cưới của tôi, Sofia. – Tôi mỉm cười. Và như một lẽ rất tự nhiên, Harry Potter ngậm luôn cái miệng của mình lại sau khi nghe câu ấy. – Tôi nghĩ các cậu đã biết tôi thích em ấy từ lâu lắm rồi mà, phải không?
- … - Đáp lại tôi là cái gật nhẹ của Harry. Còn bạn trai em thì vẫn trong tình trạng đông-cứng-toàn-phần.
- Nhưng em ấy lại chưa bao giờ để ý đến một người nổi tiếng như tôi. – Tôi khẽ khàng tiếp tục. – Với em ấy, tôi chưa bao giờ vượt quá giới hạn của một người bạn tâm thư.
- Thiệt… thiệt sao? – Lúc này, chàng trai tóc đỏ kia mới lắp bắp hỏi lại. Tôi muốn phá lên cười thật to vì chuyện này. Biết thế này thì đáng lẽ ra tôi phải đến Anh. Dù không thế đến được trái tim em thì ít ra tôi cũng sẽ có vài thứ khác “thú vị” không kém…
~~~~~~~~~~~~~
Và ngày cuối cùng trước khi em làm đám cưới…
Tất cả hoàn toàn không nằm ngoài dự đoán của tôi…
Ngày tôi đặt chân trở lại Anh là một ngày mưa và se se lạnh, giống như một ngày nào đó của bao nhiêu năm trước. Tôi mỉm cười khi thấy em ra đón vợ chồng tôi. Em rạng rỡ hơn, tươi tắn hơn cả cái ngày em còn đang đi học. Vợ tôi đột nhiên khẽ thì thầm vào tai tôi:
- Anh, cô ấy là mối tình đầu mà anh đã nhắc tới phải không?
- … - Tôi ngạc nhiên quay sang nhìn vợ mình. Nhưng cô ấy chỉ mỉm cười thật dịu dàng.
- Em biết lâu rồi. – Vợ tôi nói và quay đi, cứ như thế là tránh đi cái nhìn ngạc nhiên của tôi vậy.
- Ừ, nhưng mà … - Tôi nhẹ nhàng nói với cô ấy – Em là người cuối cùng mà anh yêu.
Tôi không nhìn nhưng tôi biết vợ mình đang nở một nụ cười hạnh phúc. Tôi thở ra. Ừ, cô ấy là người cuối cùng mà tôi yêu. Còn em, là người đầu tiên đã chạm được vào trái tim của tôi…
End part 2.
The end!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét